Chương trước
Chương sau
Hắn rời đi. Lúc này mới dễ thở.
Kế hoạch chạy thoát coi như không thành lần này hắn lại giam lỏng cô. Nếu còn có lần nữa không hẳn là giam lỏng mà ngay cả tính mạng sẽ không giữ lại mất. Dấu tay hắn bóp chiếc cổ vẫn còn nằn đỏ. Đúng nghĩa sống gián tiếp trong địa ngục là đây.
Chiếc bụng đói kêu lên, cô đói bụng không còn sức lực nữa. Cơ thể dã rời.
"Mau mang vào cho cô ta ăn đi "
"Sao cô không mang còn bảo tôi "
"Đi thôi chúng ta cùng vào "
Hai nữ hầu được sự cho phép của hai tên vệ sĩ mà vào căn phòng tối đen như mực. Một nữ hầu bật công tắc đèn lên thăp sáng cho không gian tối tăm như rơi vào cảnh tận thế.
Nữ hầu gái cúi người đặt khay thức ăn trên bàn. Thái độ phục vụ tận nơi cho cô đặt 'bịch ' khay thức ăn xuống chiếc bàn gần giường. Ông chủ bảo phải chứng mắt nhìn cô ta ăn hết mới được ra không cô ta tuyệt thực mà chết thì việc của hắn như hết.
"Mau đớp đi " Nữ hầu đặt đồ ăn xuống gắt gao đáp.
"Sao tôi phải phục vụ cô ta chứ? ông chủ còn thiện lương cho cô ta thức ăn "
Nhìn khay thức ăn đặt trên bàn. Cô chỉ nhìn mà không ăn. Dù cái bụng nó kêu đói thì vẫn cố nhịn. Nếu nhịn đói có thể sống thì đã có nhiều người đã không ăn rồi.
"Ăn đi hay còn phải đút tận miệng nữa " Khó chịu trước hành động thờ ơ của cô hai nữ hầu bất mãn chỉ dám la mắng.
Nếu ông chủ không ở nhà cô nữ hầu đã ra tay từ lâu vì nhìn cô rất ưa là chướng mắt.
Cô nhìn thấy thức ăn do hai nữ hầu mang đến là một chiếc bánh mì không và chai nước lọc. Đúng rồi cô có ý định dám chạy trốn hắn còn chút lương tâm cho cô thức ăn. Bây giờ còn kén cá chọn canh muốn ăn cơm ngon thì lấy đâu ra đòi hỏi? bằng không nghe lời hắn nói không trốn thoát. Sẽ có ngày hắn chơi chán rồi sẽ đuổi cô đi. Lúc đó sẽ được tự do.
Cái bụng nhỏ đã kêu cần nạp thức ăn vào cô đói muốn ngất luôn rồi. Đành nghe lời cầm ổ bánh mì không ăn. Đã bao ngày nhịn đói mà ngất lịm lúc này đến nhai cũng trở nên một việc rất khó. Thời gian ăn hết chiếc bánh mì khô dai là phải kiên nhẫn chờ cô ăn xong.
"Sao mà chậm vậy? "
"Đợi cô ta ăn xong chắc tóc tôi chuyển sang màu bạc luôn quá"
Khi ăn xong nữ hầu dọn dẹp lại chỗ vỏ và khay đựng. Ra ngoài không quên cách để lại ấn tượng xấu đối với cô.
"Mày cứ đợi đó tao sẽ không để mày sống yên ổn "
Cánh cửa một lần nữa đóng lại không gian tối tăm bao chùm lấy. Ánh mắt cô lại bắt đầu thích nghi với bóng tối nhiều hơn ánh sáng.
Nhìn hai tay bị xích vào thành giường chỉ trừ lúc dùng bữa mới tháo ra. Bạch Lan Hương giống như một con vật nuôi bị nhốt lại một cái chuồng dành riêng cho nó. Sót thương một số phận đưa đẩy lại bị hắn đối xử như một súc sinh. Bạch Lan Hương không biết đến bao giờ mới có thể được tự do rời khỏi nơi ma quỷ chẳng khác gì địa ngục giam cầm nguoi có tội.
Tội của cô là không nghe theo lời hắn mà phục tùng. Từng phút giây trôi qua không biết bây giờ là canh mấy chỉ biết ngắm nghiền mắt lại mà khóc thương cho số phận của mình.
Bạch Lan Hương nhớ nhà rất nhớ. Nhớ cảnh quê hương mình. Nếu cô không ham học mà có ý định lên thành phố học đại học thì sẽ không bao giờ bị hắn nhốt lại. Cô nhớ ba nhớ mẹ nhớ đứa em ở nhà trông chờ chị hai về nhà. Cô cứ tưởng sẽ lên thành phố tự kiếm tiền sinh sống học tập ở thành phố. Sao cuộc đời lại ghẹo sang đường bên thế này. Ước mơ vẫn là được cắp sách đến trường như ước mong.
Nhà cô rất nghèo. Nghèo nhất trong xóm làng. Chỉ có đi học mới có thể sẽ có tương lai rộng mở đó là ước mơ nhỏ nhoi khi còn bé trước cảnh nghèo khó của nhà mình. Bây giờ thì không thể thực hiện được ước mơ mà mình hằng mong ước chờ đến ngày có thể chở về với bao niềm vui của ba mẹ. Ngay lúc nhớ lại ba mẹ vì muốn mình được đi học mà đã bán đi mảnh đất cuối cùng để lấy tiền cho cô đi học.
"Ba mẹ con xin lỗi "
Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống chiếc gối.
....
Bạch Lan Hương vì mệt mà đã thiếp đi khi nào không hay,..
Cánh cửa phòng dần hé mở hắn nhìn cô ngủ ngon lành liền bực dọc. Nhốt cô ta lại không phải để sung sướng thoát khỏi hẳn mà chỉ là quản dễ hơn.
Hắn vạch chiếc chăn mỏng ra, Tấn Ngạo liền làm công việc của mình. Bàn tay hắn len theo đùi cô bàn tay xâm nhập vào nơi tư mật. Đầu ngón tay mân mê *** ***** ướt át. Bắt đầu chảy ra ngoài, ngón tay dài đón lấy nơi ấm nóng trong cô. Cho ngón tay khuấy động mạnh bên trong nơi đây. Hắn không ngần ngại đứa ***** *** nóng ran vào trong một lớp áo mới.
Chiếc súng dài của hắn có vẻ rất thích nơi của cô. Hắn thúc vào sâu bên trong mặc cho tiếng rên rỉ không nguôi.
"Ưm... ưn... ư" Bạch Lan Hương mơ một giấc khá lạ giong như thật.
Thật đến nỗi còn cảm giác đau đớn ngay lần đầu tiên bị làm.
Dòng máu đỏ chảy ra từ nơi cấm địa lăn dài đến đùi thấm ướt ga giường.
Hắn sảng khoái, nhếch khóe môi cười thầm.
"Còn trinh "
Lần đầu lại dành cho một tên nam nhân không có nhân tính...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.