Đến khi thuốc mê hết tác dụng Lan Hương bắt đầu tỉnh dậy cô ngờ ngợ ra mọi thứ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt,
Trợ lý Cao vẻ mặt buồn bã lắm hai tay nắm lấy bàn tay đang truyền nước của Tấn Ngạo nấc lên từng hồi.
"Trợ lý Cao anh khóc à?" - Lan Hương nhẹ nhàng đến gần.
Hình ảnh Lục Tấn Ngạo nhợt nhạt không chút huyết sắc bất tỉnh cạnh bên là cánh tay phải đắc lực.
"Cô không thấy anh ấy đáng thương à?!"
Cao Văn vẫn nhìn hắn say đắm lắm, anh lau nước mắt để che đậy đi dáng vẻ xấu hổ này.
"Sao lại đáng thương mà đáng đời anh ta thì có... Lúc anh ta làm tổn thương tôi tôi cũng biết đau như xé lòng chứ?"
Cao Văn quay sang nhìn cô uất hận: "Cô thì biết gì chứ? Anh ấy yêu cô như thế mà cô sao lại... vô tình đến thế?"
Bạch Lan Hương hơi khó chịu với mùi thuốc trong phòng cô đi đến ban công mở cửa cho thoáng.
"Khi nào anh đưa tôi về người gặp cũng đã gặp rồi"
"Biết rồi" - Cao Văn hậm hực đáp lại.
Anh nói thầm với Lục Tấn Ngạo rằng: "Anh thấy chưa à mà anh có biết gì đâu mà thấy cô ta là loại người như thế đấy, anh rất may mắn lắm mới có tôi bên cạnh bầu bạn, chăm sóc ó"
Đức Hải, Chí Dũng, Cố Triết Hạ nhìn qua cửa kính hơi khó hiểu lẫn hoài nghi tóm lại vẻ mặt của bọn họ trông cứ như thấy vật thể lạ.
"Chúng tôi đến thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3728717/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.