Cứ như thế Lan Hương sống bình yên như những người bình thường suốt hai tháng.
Mùa đông đã đến gió lạnh chui vào gian bếp nhỏ của nhà cô, hôm nay nấu ít cháo bí đỏ vì trong suốt khoảng thời gian sống ở biệt thự cô bị đau dạ dày. Hiện giờ cô cần phải chăm sóc sức khỏe của mình lại thôi.
Cô nàng vui vẻ ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, hàng rào cây đậu cô ve ra bé tí rồi hòa quyện với không khí giá rét của ngày đông.
Ngồi trước thềm nhà một mình ăn cháo, lưng tựa vào ghế đá từ sau cánh cổng sắt lấp loáng hình ảnh người đàn ông mặc vest đen thẳng tắp đứng sát bìa tường như lén nhìn bản thân trong sân nhà.
Được một lúc giác quan nhắc nhở cô thì ánh mắt kia chợt lóe sáng gã đi thẳng vào trong không chút lịch thiệp, nói:
"Cô có biết anh ấy sống dở chết dở ra sao khi chỉ nằm một chỗ?" Cao Văn nhăn nhó trách móc người mà vô tâm đang sống thanh thản.
Bạch Lan Hương nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra anh ta là ai.
"Lâu rồi không gặp tôi không biết rằng mình đã gây trọng tội với sếp của anh nhiều như thế nhưng mà khi điều đó đặt tôi vào vị trí là người yêu của anh ta nhưng hiện tại anh thấy đấy giữa hai chúng tôi đã kết thúc lâu rồi cho nên... việc tôi vô tâm hay phải--"
Trợ lý Cao xuống giọng nhưng vẫn giữ nguyên vẻ khó chịu vô cùng: "Theo tôi đi đến gặp--"
Anh ta kéo cánh tay, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3724458/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.