Cô nhìn màu sắc của bát mì mà nghi ngờ về hương vị của nó khiến cả quá trình cầm đũa cũng run run
"Em cảm thấy không muốn ăn nữa đi ngủ sớm thôi"
Cô xoay người bước nhanh khỏi căn bếp rồi thở dài nhẹ nhõm, nên từ chối thì hơn
"Quay lại..." Khuôn mặt hắn tối mịt lại
Cô theo dõi sắc mặt của hắn một hồi, nuốt xuống ngụm nước miếng ực một cái
Hắn như vậy là định làm gì? thật khiến người ta thở cũng không dễ dàng
Bỗng chốc Lan Hương lại nhớ đến chuyện trước đây rồi run lạnh xuyên qua cơ thể, gió mát ngoài cửa sổ thổi vào không khiến cô cảm thấy dễ chịu ngọn gió bay vù vù mái tóc để lộ rõ từng giọt mồ hôi chảy trên gương mặt nhỏ, quá căng thẳng rồi
Không khí vì thế cũng trở nên yên lặng, hồi sau khi cô bình tĩnh lại mới dè dặt cất tiếng
"Em không ăn nó đâu... nhìn như muốn đầu độc--"
Âm thanh giọng trầm cắt ngang lời cô đang trình bày
"Được rồi em không cần ăn nữa vào ngủ trước đi"
Cô đã hỏi lại nhưng hắn không cho phép cô được hỏi điều gì, nhẹ nhàng nhắc cô trở lại phòng ngủ sớm
Dù thấy có điều lạ nhưng biết hắn dữ dằn cũng không cho phép cô hỏi lại nên đành mang tâm trí khó hiểu đi ngủ
Cô nghe theo lời ông xã vào phòng ngủ trước, vào phòng khép hờ cửa để chờ người ta ngủ cùng, hai mắt lanh long nhìn cánh cửa hờ trong lòng vấn muộn suy nghĩ riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3516790/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.