Chương trước
Chương sau
Cô nhìn màu sắc của bát mì mà nghi ngờ về hương vị của nó khiến cả quá trình cầm đũa cũng run run

"Em cảm thấy không muốn ăn nữa đi ngủ sớm thôi"

Cô xoay người bước nhanh khỏi căn bếp rồi thở dài nhẹ nhõm, nên từ chối thì hơn

"Quay lại..." Khuôn mặt hắn tối mịt lại

Cô theo dõi sắc mặt của hắn một hồi, nuốt xuống ngụm nước miếng ực một cái

Hắn như vậy là định làm gì? thật khiến người ta thở cũng không dễ dàng

Bỗng chốc Lan Hương lại nhớ đến chuyện trước đây rồi run lạnh xuyên qua cơ thể, gió mát ngoài cửa sổ thổi vào không khiến cô cảm thấy dễ chịu ngọn gió bay vù vù mái tóc để lộ rõ từng giọt mồ hôi chảy trên gương mặt nhỏ, quá căng thẳng rồi

Không khí vì thế cũng trở nên yên lặng, hồi sau khi cô bình tĩnh lại mới dè dặt cất tiếng

"Em không ăn nó đâu... nhìn như muốn đầu độc--"

Âm thanh giọng trầm cắt ngang lời cô đang trình bày

"Được rồi em không cần ăn nữa vào ngủ trước đi"

Cô đã hỏi lại nhưng hắn không cho phép cô được hỏi điều gì, nhẹ nhàng nhắc cô trở lại phòng ngủ sớm

Dù thấy có điều lạ nhưng biết hắn dữ dằn cũng không cho phép cô hỏi lại nên đành mang tâm trí khó hiểu đi ngủ

Cô nghe theo lời ông xã vào phòng ngủ trước, vào phòng khép hờ cửa để chờ người ta ngủ cùng, hai mắt lanh long nhìn cánh cửa hờ trong lòng vấn muộn suy nghĩ riêng

Không biết biểu cảm của anh chồng mới nãy là thế nào đây? Sao tự dưng lại lạ lùng như vậy? Chắc có lẽ cô không ăn món mì hắn nấu nhưng cô cũng lo cho sức khỏe của mình chớ

Nghĩ thế nào cũng không biết nguyên do là gì thật là bận tâm a

"Hay là dỗi mình" Cô đoán bừa.

"Mặc kệ anh em không thèm suy nghĩ nhiều nữa"

Nói song, cô cầm mền chùm ngủ

'Cạch'



Lục Tấn Ngạo nhẹ nhàng trèo lên giường, kéo mền đắp cho mình rồi quay đến cạnh ôm ấp bà xã vào lòng mà lúc này cô cũng chưa ngủ hắn chỉ là xem tình hình diễn tiếp như thế nào.

Hắn dụi đầu vào cổ cô, hơi thở đều đều phủ nhẹ ngoài tai,

cô lại tò mò xem hắn định làm gì tiếp theo đây.

"Vợ à em đừng có suy nghĩ nhiều về chuyện lúc nãy nhé không phải vợ không ăn mì chồng nấu mà chồng dỗi đâu..."

thì thầm bên tai cũng không quá gần để cô cảm thấy dễ nghe hơn,

mỗi người mỗi tính, một suy tư riêng nhưng cô rất tò mò những gì hắn định bộc lộ ra

Hắn không dỗi nhưng cô lại nghĩ hắn dỗi nói chuẩn như vậy trúng tim đen luôn rồi, nhất định cái giọng của hắn như vậy là sợ cô lo nghĩ nhiều.

Được một lúc trong màn đêm hắn tiếp tục phát ra âm thanh nỉ non bên tai

"Chồng sai rồi... chồng không nên cản vợ ăn ly mì đó để vợ bụng nói rồi còn nấu dở nữa"

Hả tại sao lại như vậy?

Không phải cô nghĩ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng hắn nói ra mới biết được, cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

"Chồng hối hận rồi sẽ không dám cản vợ điều gì nữa.Chồng sai rồi..."

"Oái..."

Cô mở to mắt quay qua nhìn hắn bất ngờ

"Anh càm ràm em không ngủ được"

Thôi rồi đã làm sai với vợ còn cả lắm chuyện nữa

hắn một mình tự oán trách bản thân thậm tệ chắc cô đang cảm thấy hắn phiền phức rồi, nhất định sẽ bị vợ ghét bỏ cho xem

"Vậy chúng ta ngồi dậy nói thêm chuyện đi"

Cô ngây người nhìn hắn trong bộ dạng nằm nghiêng một tay nắm tay vợ một tay nghịch lọn tóc trên gương mặt cô,



được một lúc cô gật nhẹ như ngồi xem hắn định nói gì tiếp

hắn lấy chiếc gối để gần thành giường khi cô ngả người phía

"Vợ này mai mốt sinh con em cho anh đặt tên con nhé?" hắn hào hứng chờ trực cô trả lời

chuyện sinh em bé là của sau này đủ tháng, việc nghĩ cho con một cái tên lại là chuyện khác

Cô nhọc tâm nhìn hắn thầm than đêm nay có lẽ dài hơn mong đợi

"Không em đặt cho con cơ"

Cô tranh giành vị trị đặt tên cho con, hai má cô tròn tròn lên nhìn hắn như kiểu đòi phải được hắn không được tranh giành

Sau một hồi thương lượng khổ tâm đến mấy cũng phải chiều theo tính khí của vợ hắn phận làm chồng nên chỉ dám đảm nhiệm chức vụ nghĩ tên biệt danh ở nhà cho con,

ví dụ gọi bé con bằng tên con vật nghe rất ngộ nghĩnh vui tai,

hắn định nhân lúc cô ngủ thì gợi đòn tấn công vào giấc mơ bằng âm thanh nói nhưng vợ yêu chưa hắn ngủ say thành ra hai người ngồi bàn chuyện con cái sau này.

Đến khi con lớn kể cho nó biết ngày con còn trong bụng ba mẹ đã mệt mõi nghĩ tên đẹp cho con không màng trời đã khuya khắt thể nào nó cũng cảm động đến tình cảm của ba mẹ dành cho nó

"Sau này em muốn con mình là nam hay nữ?"

Vấn đề này hắn đã mong hỏi cô phân vân không biết sự sắp xếp của ông trời sẽ ban cho hắn và cô đứa trẻ là nam là nữ

"Em đều thích cả hai"

Cô cười cười khoan khoái hai bên má xuất hiện núm đồng tiền đáng yêu,

hắn nhìn cô đầy mong chờ chỉ đành nói hết nôi lòng mình

"Mong là con gái đi anh thích em sinh con gái cho dịu dành nết na, có con gái không phải rất đáng yêu sao?"

Cô lại khá bất ngờ với câu trả lời của ỗng xã thì ra anh lại thích có con gái nhưng tính em dễ gái hay trai đều thích

"Sinh con gái đi nếu sinh thằng nhóc thể nào nó cũng tranh vợ với mình"

Hắn cười hì hì trong lòng, miệng thì nói thầm không để cô nghe thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.