Ăn cơm trưa xong là tôi đánh một giấc đến tận trời tôi. Một khi đã ngủ thì đừng hòng ai gọi tôi dậy được, dù mẹ có lấy chổi chà cũng không thức, chị hai gọi cũng không đi, ba cho tiền tiêu vặt cũng không.... À hông, cái này thì nhận! Nói đùa thế thôi, chứ mẹ tôi gọi mà không dậy là ăn chổi vào mông thật đấy, lúc đó là như ý nguyện nằm lì một chỗ luôn.
- Sở Chi xuống nhà ăn cơm này.
Tính ra tôi chỉ vừa thức, đã vậy trước lúc đi ngủ là mới ăn cơm xong. Bây giờ lại ăn tiếp, sao thấy mình giống giống con gì tối ngày ăn xong rồi ngủ ấy nhỉ?
- Nhóc Chi...
- Nghe thấy rồi, chị đừng lấy hơi của Giáng Tiên để gọi tên em.
Bà Sở Nhung loay hoay trong bếp nghe tôi với chị cãi cọ mà cười bảo hai đứa lại phụ một tay.
- Hai cái đứa này, đứng đó gây sự mà không biết lại phụ giúp mẹ mình.
- Tới liền, tới liền.
Mẫu hậu đã lên tiếng thì đứa nào dám không nghe chứ, đến cả ba tôi còn sợ thì hai chị em tôi chỉ là kiến bò bên đường.
Đã lâu lắm rồi gia đình tôi mới có ngày quây quần bên mâm cơm. Cũng gần tám năm rồi mới nghe được tôi cãi nhau với chị hai như vậy. Nói thật thì cũng rất vui, lâu lâu được giải khuây một lần... Nhưng mà hình như lần này chị Ngân về là không đi nữa vì chị ấy đã lấy được bằng đại học rồi, chẳng những loại giỏi mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668864/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.