Buổi sáng ngày hôm sau, tôi đã cố tình thức sớm hơn thường ngày chủ yếu là để tránh mặt tên Giang Lập Thành đó. Nhưng mà đâu ngờ được là tôi xui hết chỗ nói, rón rén mở cửa phòng ra chưa gì thì đã đụng mặt chị hai.
- Nhóc Chi sao hôm nay thức sớm vậy?
Hạ Sở Ngân với vẻ mặt bất ngờ đi đến vỗ vai hỏi tôi. Không ngạc nhiên mới lạ đó vì chính tôi còn không tin được. Chịu khó như vậy chỉ mong cái anh bạn trai của chị tha cho em con đường sống trên lớp thôi.
- Hôm nay em phải trực nhật nên đi sớm. Lát nữa ba mẹ có hỏi chị cũng nói vậy giúp em nha. Đi đây.
Tôi đeo balo lên, ba chân bốn cẳng bay xuống nhà chạy nhanh ra khỏi cửa còn hơn bị ma đuổi. Thà rằng gặp ma còn hơn là gặp tên thầy giáo tráo trở kia. Không nhắc thì thôi chứ nói rồi là tôi lại tức điên lên à. Nếu biết trước hắn ta kẻ vô sỉ thì tôi nhất định sẽ không đi đầu thú đâu. Rõ ràng là hắn nhớ rõ tên tôi vậy mà lại giả vờ như không biết.
Tối hôm qua, tôi đến phòng hắn để tự thú, tôi nói một tràng vừa giải thích vừa nói lí do tại sao lại làm vậy. Nhưng nói xong rồi thì sao chứ, chỉ nhận được duy nhất một chữ "Ừ" từ hắn ta. Lúc ấy, Sở Chi tôi tức muốn hộc máu, hắn ta không chỉ nhớ tên tôi mà còn biết tôi đang giả vờ không quen hắn. Ủa dị là từ đầu đến cuối tôi tưởng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668855/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.