Tôi rút chân mình lại một cách nhanh nhẹn, cố tỏ ra thái độ chán ghét hắn lên đến đỉnh điểm. Không thèm trả lời câu hỏi kia của hắn mà vẫn ngồi thờ ơ ra đó cong mắt nhìn.
Đây là tôi đang cho hắn cơ hội để xin lỗi đó, nếu mà không mở lời thì sau này đừng có mà thầy trò gì khi ở nhà này nữa. Tôi sẽ không nhịn hắn nữa!
- Em định không nói chuyện với tôi nữa thật à?
Hứ! Bà đây chẳng quan tâm đến đâu nhé! Trừ phi, thầy chịu xin lỗi và hứa sẽ bồi thường cho tôi đi, tôi sẽ đồng ý liền luôn!
Hắn ngồi phía dưới nhìn tôi không chút động thái gì, trong chốc lát tôi tò mò nên khẽ liếc nhìn hắn. Vẫn bộ dạng đầy rẫy tâm tình hướng về tôi, trông thì rất muốn nói gì đó nhưng cứ ngồi im thin thít thế kia, thật khiến người khác bực mình!
Muốn nghe một lời xin lỗi từ miệng hắn ta còn khó hơn nghe được giọng của tổng thống nữa!
Tại sao vào phòng tôi rồi mà ngồi im được vậy cũng hay, tôi nể tính khí lì lợm của hắn thật sự luôn. Đến khi tôi chịu hết rồi mới mở lời xua đuổi hắn.
- Nếu thầy không còn chuyện gì khác thì mời ra khỏi phòng tôi giùm. Tôi còn phải ngủ trưa nữa đó!
- Trong mắt em... Đến cả giấc ngủ tôi cũng không bằng?
- Phải! Giờ thầy đi ra ngoài được rồi chứ!
Lời nói vừa rồi là chưa qua suy nghĩ của tôi nữa, nó chỉ là theo bản năng phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668815/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.