Trong căn phòng tĩnh mịch tôi nghe rất rõ những gì hắn ra vừa mới nói. Tim tôi vang lên từng nhịp, từng nhịp.
Quá là kích thích!
Tôi cứ nghĩ hắn ta sẽ không thành thật lộ liễu như thế. Đang nhìn thẳng vào mặt nhau mà nghe thấy câu đó cũng ngại lắm chứ. Dù sao thì tôi cũng đâu phải mình đồng da sắt, phải chi tôi không thấy ngại thì chẳng có gì để nói.... Nhưng đằng này tôi lại rất xấu hổ cắn chặt môi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn lần nữa.
- Làm sao vậy? Em hỏi thì tôi trả lời thôi! Câu trả lời không vừa ý em sao mà nằm co ro như chuột con vậy.
- Thầy mới là chuột ấy.... ưm...
Gì vậy? Tôi còn chưa nói xong mà!
- Ưm.... Thả... ưm... ra...
Khó thở chết đi được!
Đồ lưu manh mà còn không dám thừa nhận!
Giang Lập Thành nâng mặt tôi lên như con thú hoang dã sẵn sàng lao đến con mồi. Hắn thăm dò, len lỏi, sau đó là mãnh liệt xâm chiếm.
Nụ hôn lần này khác hẳn so với lần trước. Cảm giác lúc này cũng rất lạ!
Hắn không chỉ đơn thuần là hôn mà còn muốn đưa chiếc lưỡi nhớt nhát kia của hắn luồn vào bờ môi ướt át này của tôi. Cảm nhận được đầu lưỡi đang đưa tới và chạm vào môi mình, tôi cố hết sức để mím chặt khóe môi lại và đẩy hắn ta ra.
- Ưm... Thầy... bỏ...ưm...hộc... em ra.
Hắn biết tôi đã kiệt sức thật nên mới chịu nhả bờ môi tôi ra. Ánh mắt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668806/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.