Tôi trầm mặt khá lâu chỉ để câu biện hộ tiếp theo của hắn. Nhưng xem là vô ích vì hắn ta dường như hoàn toàn không thấy có lỗi.
Mà cũng đúng... Hắn ta có bao giờ thừa nhận lỗi của mình trước đâu!
- Vậy bây giờ hết phần mình rồi, tôi về đây.
- Em định đi đâu? Nhà em không có ai mà giờ này cũng trưa rồi. Ở lại đây đi tối tôi đưa em về.
Nghe hắn nói cũng đúng đấy, nhưng tôi thà ở nhà một mình còn hơn là ở chung với tên vừa lưu manh vừa giảo quyệt như hắn.
- Thầy thích tôi ở lại?
- Em nghĩ sao?
Không biết hắn hiểu theo cách nào thì tôi cũng tùy, còn ý tôi muốn hỏi thì được gợi ra theo kiểu khiêu khích ấy. Với loại người không đàng hoàng như hắn thì cần gì phải nói chuyện khiêm nhường.
Tôi nhếch mắt lên nhìn người đang cao hơn đến tận cả thước. Có hơi mỏi cổ vì tôi đã không được cao mà bây giờ còn đang đứng dưới bậc thềm để nói chuyện với hắn. Có ai hiểu được nỗi khổ của tôi không.....
- Nếu tôi nói đúng thì em sẽ ở lại sao?
- Còn tùy thuộc vào cách thầy cư xử nữa.
- Đúng! Tôi chính là rất muốn em ở lại đây cùng tôi....
Cũng ngay thẳng đấy! Nhưng phải chia buồn với thầy rồi thì tôi cũng chính là đang đợi câu trả lời như vậy đó. Xem ra, thầy sập bẫy của tôi rồi!
Tôi để lộ nụ cười ra cho hắn thấy, đôi chân bước về phía hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668795/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.