Một buổi sáng tượng trưng cho một ngày mới, khởi đầu mới.... Ấy vậy mà mới sáng sớm đặt chân bước vào cửa lớp Dương Trúc Huỳnh và Tiêu Gia Lâm đã trông thấy bộ dạng thê thảm của tôi.
Nó không kiềm được mà liền chạy đến gấp gáp hỏi thăm.
- Sở Chi mày bị làm sao vậy? Mới sáng sớm mà ai lại khiến mày thành ra nhớt nhát như thế vậy hả? Nói đi tao đi giải quyết tên đó liền luôn!
Đáp lại sự lo lắng của hai đứa bọn nó, tôi chỉ khẽ cười rồi lắc đầu xua tay chứ không cất một tiếng nào.
Điều đó càng khiến nhỏ Huỳnh lo càng thêm lo. Nó quăng cặp sách xuống ghế một tiếng rất lớn. Nắm lấy tay kéo tôi đứng dậy, một lần nữa hùng hổ nói.
- Đi! Chỉ đường tao đi đến chỗ đứa đó nhanh lên. Bà đây sẽ tìm lại công bằng cho mày!
Nghe đến hai chữ "Công bằng" tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi nên này ngay lập tức. Tìm ai, kiếm ai làm gì chứ trong khi người không công bằng đang là tôi cơ mà. Chỉ cần nhớ đến việc xảy ra khi sáng, người không biết khóc như tôi lại phải rơi lệ lần nữa. Trúc Huỳnh thấy thế thì hốt hoảng vì nó là người hiểu tôi rõ hơn bản thân tôi nữa mà!
Sau một lúc bình tĩnh lại, tinh thần ổn định hơn. Bấy giờ, tôi mới chủ động kể hết chuyện vừa mới xảy ra khi sáng cho hai đứa bọn nó nghe.
- Thế nào? Có phải hai đứa mày thấy tao tồi lắm đúng không?!
Mặc dù biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668781/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.