Chiều hôm ấy, ông bà Hạ đến tận nhà Giang Lập Thành để đón cô con gái út này về nhà. Cứ tưởng, sau một ngày làm việc mệt mỏi, vật vã thì hai người đã quên mất mình có đứa con này luôn rồi chứ.
Miệng thì bảo thế thôi, chứ trong lòng tôi biết rõ vị trí của mình mà… Bởi vì tôi là Hạ Sở Chi, con gái rượu của ông Hạ Đình Vũ và bà Sở Nguyệt!
- Đã làm phiền cháu cả ngày hôm qua và cả hôm nay rồi Lập Thành. Cảm ơn cháu nhiều nhé!
- Cũng không phiền mấy đâu hai bác vì Sở Chi em ấy “ngoan” lắm.
Có thật là đang khen chưa hả Giang Lập Thành? Miệng thầy vừa nhìn tôi mà nhếch mép lên cười thì phải đấy.
Thấy mẹ quay sang nhìn mình, tôi cũng bật chế độ nhập vai gật đầu lia lịa còn trưng ra nụ cười công nghiệp để khỏi bị nghi ngờ.
- Dù sao thì cũng rất cảm ơn cháu. Giờ cũng không còn sớm, hai bác đưa Sở Chi về nhà đây nhé.
Hắn ta tiễn cả nhà tôi ra tận sân trước. Lấy cớ dặn dò việc học tập mà hắn đã lừa được ba mẹ tôi vào xe trước, còn tôi thì bị hắn thành công giữ lại.
- Sao đấy anh rể, định nói gì nữa đây?
- Em! Đã sắp về nhà rồi mà cũng không nói được lời nào cho đàng hoàng à?
- Thầy làm như là không gặp lại nhau vậy.
Hắn ta khẽ nhíu mày, tiến lại gần tôi hơn một bước chân nữa. Vẻ mặt trông vừa ấm ức và không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668775/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.