Những ngày tháng đi học này của tôi cứ như là những ngày sống trong bóng tối vậy. Nó được giải quyết càng sớm thì mới nguôi ngoai được lời đồn trong thiên hạ.
Bình thường, bạn bè tôi đã rất ít chỉ có Dương Trúc Huỳnh và Tiêu Gia Lâm nên bây giờ độ tin tưởng đến từ mọi người cũng rất thấp. Nhưng mà tôi cũng chả cần niềm tin gì của mấy người đó, chỉ ngay bây giờ nỗi bất an rất lớn, tôi sợ…nếu đi sai một bước thì sau này sẽ hối hận mất.
- Sở Chi tan học mày đến nhà thầy Thành đúng không?
- Đúng rồi.
- Ây da, chị tôi ơi nhìn mặt mày kia kìa. Trông nhợt nhạt như người bệnh vậy, ít nhất mày phải mang tâm trạng vui vẻ mới có thể đi gặp thầy ấy được chứ.
Ai mà không biết chứ, nhưng mày bảo tao vui theo kiểu nào đây. Thường ngày tao đã chẳng thích hợp với nụ cười giả trân rồi. Giờ bảo tao dùng nụ cười đó đi gặp hắn á, tao làm không được!
Tôi rầu rĩ, hết thở ngắn rồi lại thở dài. Nhìn lên rồi lại nhìn xuống, cứ cảm thấy sao thời gian hôm nay trôi lâu quá vậy.
Vật vã hết 5 tiết, cuối cùng cũng tan học… Cơ mà, tôi quên mất… Tôi đến nhà hắn bằng cách nào đây. Nếu là hàng ngày của những ngày trước, Giang Lập Thành sẽ chờ và chở tôi về nhà hắn, còn bây giờ thì không một ai đứng trước cổng chờ tôi cả.
Cảm giác này là gì ấy nhỉ? Một chút đau lòng và một chút thất vọng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668769/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.