Chắc ai nghe qua cũng cảm thấy buồn cười, người như Hạ Sở Chi tôi suốt 11 năm học chưa từng làm nên trò trống gì vậy mà bây giờ lại dám mạnh miệng tuyên bố như vậy.
Thật nực cười nhỉ?
Đến tôi còn không tin nữa mà, người khác sao dám tin được. Có điều, đó là cách duy nhất giúp tôi duy trì được mối quan hệ với Giang Lập Thành còn nữa, từ đây về sau chị hai cũng không cần cố gắng nhiều như thế nữa. Chỉ mong sự nỗ lực này của tôi sẽ không uổng phí.
Thời gian quả thật không còn nhiều nữa, chỉ tầm hơn một tháng là đến kì thi cuối năm học rồi, song song với nó thì cuộc thi học sinh giỏi hóa cấp tỉnh cũng diễn ra. Liệu, chỉ bấy nhiêu thời gian có đủ để tôi làm được những điều bản thân vừa nói.
Không được cũng phải được, lần này là hết đường lui thật rồi!
- Được! Hạ Sở Chi con nói hay lắm. Nhưng hãy nhớ chịu trách nhiệm với những gì mình nói.
- Mẹ..... Vậy, mẹ tiếp tục cho con đi học thêm hóa nhé?
- Được chứ! Nhưng với điều kiện là học tại đây và phải kết thúc trước 9h tối. Còn con vẫn với quy định cũ, không được ra khỏi nhà sau khi tan học!
Từ sau ngày thấy gia đình cãi nhau như vậy, ý chí, nghị lực trong tôi cũng cao lắm. Ngọn lửa hi vọng được thắp sáng rồi thì khó mà dập tắt được lắm.
Nghĩ lại thì đúng thật, nếu con người chúng ta không bị dồn vào bước đường cùng thì khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668755/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.