Dạo này coi bộ Khả Hân và Minh Khải không tốt lắm. Nghe phong phanh chuyện yêu đương bị lộ mà bà nội Hân lại không chấp nhận Minh Khải. Người đau lòng là đôi bạn trẻ yêu nhau mấy năm trời, báo hại Lam Linh cũng không yên thân.
Cô thức khuya học bài, sáng dậy đi làm, trưa về chỉ muốn ngủ một chút để chiều còn có tiết nhưng giấc ngủ cô lại không được trọn vẹn vì tiếng ồn ngoài kia. Tiếng quát đuổi của Khả Hân, tiếng van xin của Minh Khải.
“Anh về đi lỡ bà em thấy thì sao?”
“Kệ bà em!”1
“Anh..!” Khả Hân tức lắm ngón tay run rẩy chỉ chỉ vào mặt người yêu.
“Ý… ý anh là anh không sợ bà em đâu!”
Lam Linh quá quen rồi, cô xỏ đại đôi dép lê rồi đẩy xe ra chuẩn bị đi học. Thấy Linh, Minh Khải xấu hổ lắm ấy.
“Chiều có tiết hả?”
“Ừ, ở nhà nhớ đóng cửa cẩn thận!”
“Được..”
Lam Linh cười với Minh Khải ý bảo anh cố lên nha.
Vì buổi trưa chưa được ăn nên cô tạt đại vào quán lề đường mua hai cái bánh bao lót dạ tạm. Sắp trễ giờ rồi nên gấp lăm, vừa đi vừa ăn được miệng nào hay miếng đó.
Nhưng ăn thôi nào đã đủ việc, còn phải nói chuyện với mẹ đại nhân nữa đây này.
“Sắp tới vừa hay cuối tuần có kì nghỉ dài ngày hay con sắp xếp về nhà với bố mẹ vài hôm. Đừng như năm ngoái chỉ về đúng một lần vào dịp Tết!”
Bước chân vội vã của cô chậm dần lại, miệng cố gắng nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng.
“Vâng ạ, nếu cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484530/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.