Căn phòng tối với anh đèn vàng nhàn nhạt, thi thoảng lại phản chút ánh sáng bóng loáng của khung ảnh và kính cửa sổ.
Vũ Hoàng nằm duỗi thẳng trên giường, cánh tay vắt lên trán che đi đôi mắt đang nhắm nghiền.
Anh chưa ngủ, nói đúng hơn là không thể ngủ!
Ba ngày không gặp cô, anh cảm thấy rất buồn bực, rất nhớ nhung.
Rõ ràng không làm gì sai cả tại sao phải hứng chịu sự cô lập.
Doãn Vũ Hoàng bắt đầu ngẫm nghĩ về khoảng thời gian vừa qua. Bỗng cảm thấy rất bất thường, trước đây anh chỉ cần hung dữ một chút là Lam Linh sẽ nhát cáy ngay. Vậy mà bây giờ kể cả có nổi khủng lên thì nó vẫn coi như không. Giống như phía sau có người giật dây, có người bảo kê. Mới một tháng trôi qua mà bất ổn vô cùng, tưởng chừng như già mất mấy tuổi. Cô hiện tại không thấy nhớ anh à?
Ngẫm nghĩ ra điều gì, ánh mắt anh bỗng giật sáng lên rồi lại buồn rầu cụp xuống. Khoé môi hờ hững cười chông khó coi.
Phải rồi, quan hệ hiện tại của chúng mình là gì nhỉ? Bạn thân thôi mà!
Không! Không muốn làm bạn nữa. Đến Minh Khải còn theo đuổi được con quỷ cái kia thì anh cũng theo đuổi được cừu non nhà mình.
Lý trí anh thôi thúc rằng, nếu cứ lưỡng tự thế này thì sớm muộn gì cơ hội cũng vụt mất. Nhân lúc đang còn học chung trường, một là ăn cả hai là ngã về không.
Vũ Hoàng kéo chăn rồi bật dậy.
Có vẻ như quyết tâm quá lớn nên làm anh trên nên dễ bồng bột.
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484512/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.