45
Mới đầu cô cho rằng đấy chỉ là trò đùa của ai đó nên đã vò miếng giấy và vứt vào thùng rác. Nhưng suốt tiết học Toán lại không hề thấy Hà Trang ở trong lớp, điều này làm cô có chút thấp thỏm không yên.
Cuối cùng cô vẫn quyết định làm theo, vừa ra chơi đã chạy thục mạng mấy tầng lầu lên sân thượng. Lam Linh đứng trước cánh cửa bằng sắt đã có phần gỉ sét vì tác động của khí hậu bên ngoài. Cô hít thở đều từ từ ổn định lại nhịp thở rồi mới mở cánh cửa đấy ra.
Đập vào mắt là hình bóng của Hà Trang đang đứng sát lang cang của sân thượng. Dáng người mảnh khảnh giống như đã gầy đi rất nhiều. Mái tóc dài của cậu ta cũng đã bị cắt ngắn đi vài phân.
Thấy tiếng động, Hà Trang liền quay lại.
“Lam Linh.”
Cô không vội trả lời, bình thản đi về phía Hà Trang nhưng chỉ tới quá nửa của sân thượng. Hà Trang vui mừng chạy tới định nắm lấy tay nhưng bị né tránh. Căn bản lòng tin của con người đã không còn nữa.
“Mày tìm tao làm gì?” Cô hỏi.
Cậu ta ngưng động không dám bước, thấy được sự né tránh của Lam Linh, Hà Trang đau lòng mà đứng khóc thút thít.
“Hu hu… tao xin lỗi mày mà!”
“Mọi việc không như mày nghĩ đâu, tao có nỗi khổ mà..! Hu hu..!”
Hai tay Hà Trang liên tục đưa lên lau nước mắt. Riêng cô vẫn an tĩnh đứng đấy, ánh mắt thờ ơ hơn bao giờ hết. Cô chán ghét mấy giọt nước mắt đấy rồi.
“Nếu không có chuyện gì thì tao về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484503/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.