26
Sau khi ăn xong thì Vũ Hoàng lại đưa Lam Linh về lớp. Tiết sau là tiết văn nên cô cứ níu kéo mãi không chịu về, Hoàng phải ngồi nói đứt cả hơi thì cô mới chịu nghe.
Môn văn giống như là môn khắc tinh của cô vậy, cứ đến tiết văn lại bắt đầu buồn ngủ. Mặc dù đã cố gắng đi ngủ sớm và ngủ lúc ra chơi nhưng vào tiết vẫn gật gù.
Tay cô chống cằm, hai mắt đã sắp dính chặt vào nhau, người cũng bắt đầu mất thăng bằng mà liên tục đong đưa.
Khả Hân là người rất nghiêm túc trong việc học, thấy Lam Linh thế này cô liền cảm thấy rất khó chịu. Mỗi lần Lam Linh mất thăng bằng đều đụng vào người cô khiến nét chữ của Khả Hân bị xấu.
“Cậu không thể tỉnh táo được à?”
Nghe thấy giọng tức giận của Hân, Lam Linh khẽ giật mình rồi đưa tay lên rụi mắt.
“Thật sự rất buồn ngủ, giờ tớ chỉ muốn về nhà rồi chèo lên giường nằm mà thôi!”
Khả Hân nhìn cô hồi lâu, nhất thời không biết nói gì.
Lục được trong túi còn sót một việc kẹo liền đẩy qua cho Lam Linh.
“Ăn đi cho hết buồn ngủ, nếu bị giáo viên phát hiện rồi liên lụy đến tôi thì cậu chết chắc!”
Cô đưa mắt nhìn viên kẹo màu nâu nằm ngay ngắn trên bàn, là kẹo me. Vị chua của nó sẽ giúp Lam Linh bớt đi cơn buồn ngủ.
Lam Linh lén sang nhìn Khả Hân, vẫn gương mặt lạnh tanh vô cảm. Rõ ràng là người tốt, có cần độc mồm độc miệng thế không?
Cô nhận lấy cục kẹo rồi quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484484/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.