20
Cả buổi hôm ấy cô cuối cùng cũng nhận ra cái sai của mình. Liên tục phải nghe và trả lời các cuộc gọi đến từ những người mình không quen biết quả thật rất mệt.
Cuối cùng, cô quyết định sẽ sang xin lỗi Vũ Hoàng. Nhưng hai từ “xin lỗi” đâu phải muốn nói là nói luôn được.
Lam Linh rụt rè đẩy cửa bước vào. Tiếng lạch cạch cũng đã thu hút sự chú ý của Vũ Hoàng nhưng anh lại làm lơ như không có gì. Thản nhiên ngồi thoa một lọ kem gì đó lên người. Lam Linh siết chặt lòng bàn tay, bước chân nhanh nhảu ngày thường bấy giờ bị chia làm hai bước nhỏ.
Anh chẳng buồn quan tâm tới cô nữa rồi, giận thật rồi!
Lam Linh đi đến giường đặt điện thoại xuống rồi im lặng nhìn anh. Vũ Hoàng đưa đôi mắt thiếu cảm xúc nhìn cô sau đó vô tâm xoay người quay lưng về phía Lam Linh.
Tổn thương, tổn thương đấy!
Lam Linh cúi gầm mặt xuống đất, cơ thể tựa hồ chết đơ không cử động. Đôi mắt bỗng nhiên ướt át nhoè dần vì thứ nước gì đấy, miệng cũng bắt đầu muốn mếu máo. Vài phút sau tiếng nấc từ cổ họng đã nghẹn ngào vang lên. Cô đã cố kiềm nén nó xuống rồi nhưng không được.
Vũ Hoàng nghe tiếng thút thít liền đau lòng vụng trộm liếc nhìn cô.
Con nhóc chết tiệt, sao không lao vào lòng ôm như mọi khi mà đứng đó khóc là sao?
Anh không nhịn được mà quay người lại, đập vào mắt là ai kia đang liên tục đưa tay lên gạt nước mắt. Cô không khóc to như mọi khi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484478/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.