8
Buổi chiều, sau buổi học thêm đêm, Lam Linh về nhà trong vẻ mặt mệt mỏi. Cô dùng chút sức lực bé nhỏ của bản thân mà đẩy cánh cửa gỗ rồi vào nhà. Giọng nói uể oải thiếu sức sống vang lên chào mẹ cô, người đang nhàn nhã vừa uống trà vừa coi phim.
“Con chào mẹ!”
“Ừ, Hoàng đợi con trên phòng từ chiều đến giờ đấy!”
Nghe đến đây, Linh như hồi lại sức sống, cái lưng khom khom kia bỗng chốc thẳng tắp lên. Cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo giày dép chạy một mạch lên phòng.
Thấy biểu hiện của con gái bố cô chỉ chẹp lưỡi lắc đầu. Mẹ Mai cười cười dặn với.
“Chạy từ từ thôi, sập nhà bây giờ!”
Không ngờ anh lại đến nhà cô luôn đấy.
Đang mệt mà anh đến thì đúng dịp để nhờ vả. Đống bài trên lớp cô chưa chép do ngủ quên nên để anh xử lý rồi nhỉ. Lam Linh hí hửng chạy lên lầu.
Bên này, Vũ Hoàng đang ở trong phòng chơi game, nghe tiếng chân bùm bụp bên ngoài thì đã biết cô về. Anh buông điện thoại, đi về phía cửa chuẩn bị đón cú nhào vào lòng của Lam Linh.
Cô được anh đón như thế chắc chắn sẽ vui lắm, nó lại vùi vào người anh hít hà cho coi. Mẹ vừa đổi nước xả quần áo, sợ là cô không thích mùi hương này. Hoàng lấy tay phủi vài cái vào quần áo hòng giảm đi phần nào mùi hương. Anh giang rộng tay đón chờ cô vào nhưng cánh cửa kia vẫn im lặng như tờ, không hề rung chuyển. Tiếng bước chân bên ngoài cũng không nghe thấy nữa. Vài phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484466/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.