Tháng10
Mùa đông đã tìm đến Bắc Kinh rồi..
Bầu trời đông không một ánh sao, toàn thành phố bao trùm một màu trời đen tĩnh mịch.
Ngoài phố lúc này tùy thời đều nổi gió rét lạnh, dường như khoát trên mình chiếc áo lông cũng không đủ giữ ấm.
Đèn đường long lanh sáng chói nhưng lòng người lại âm u đau nhói..
Tuyết rơi..
Những bông tuyết trắng xóa nhờ đèn đường mà ánh lên lấp lánh, đáp lên mái tóc xám bạc lạnh lẽo..
Nhìn những con người sóng bước cùng nhau kia.. trong lòng cô dâng lên một cỗ chua xót.
Nhìn những bàn tay đan chặt nhau kia.. lòng bàn tay cô truyền đến hơi lạnh, một năm qua rồi đôi tay này chẳng ai sưởi ấm..
Mộc Lạc Hi dạo phố được một lúc, lại quay trở vào bệnh viện. Vào phòng bệnh, cô cởi xuống áo lông, giống như đã rất quen với việc ra vào ở đây.
Cô bước đến bên cạnh giường, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt tĩnh lặng của hắn, nhìn ngắm một chút rồi lại mỉm cười.
- Vẫn chưa chịu tỉnh sao? Một năm rồi đó.
Mộc Lạc Hi nói xong lại nhìn biểu đồ tim đang chạy vững vàng.
- Nếu như không muốn tỉnh vì sao còn để cho em nhiều hy vọng như vậy?
Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường như cũ nắm lấy tay hắn.
- Anh không nhớ em à? Lâu như vậy cũng không nhớ em?
Thêm một đêm cô ngủ quên bên giường của hắn..
Sáng sớm, Mộc Lạc Hi bị tiếng điện thoại đánh thức.
- Alo?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/1881132/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.