Mộc Lạc Hi lưu viện đã một tuần trôi qua, suốt mấy ngày nay sáng thìĐặng Dĩ Hằng đến thăm, tối thì Triều Khắc Hàn xuất hiện, họ không muốncho cô nghỉ ngơi sao? Nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy người kia thật quáidị, kể từ ngày hắn xuất hiện bên cạnh cô, không hiểu lý do cô và Đặng Dĩ Hằng lại như ngày một xa cách. Không lẽ Mộc Lạc Hi động tâm rồi?
“Tuyệt đối không được! Mộc Lạc Hi mày tỉnh tỉnh, không được để tên kia mê hoặc”
Mộc Lạc Hi ngồi trên giường, nghĩ đi nghĩ lại rồi tự mắng mình, ngaycả cô cũng không để ý đến việc tần suất bản thân nghĩ đến hắn đã bắt đầu nhiều hơn.
Nửa ngày trôi qua, phòng bệnh một mảnh im lặng, cô đáng ra nên vuimừng vì không ai đến quấy rầy, nhưng vì sao lại cảm giác trống vắng? Làcô nhớ Đặng Dĩ Hằng hay nhớ Triều Khắc Hàn rồi?
Màn đêm buông xuống, ánh trăng heo hắt rọi vào phòng, dừng lại trênthân thể nhỏ bé, bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn như thế không thay đổi..chỉ là, có phải đã thay lòng?
Trong bộ đồ bệnh nhân đã không còn là thân thể ốm yếu mấy ngày trước, sắc mặt đã hồng hào hơn hẳn, con ngươi màu nâu lại linh hoạt động lòngngười rồi.. đã khuya rồi, vì sao cô còn chưa muốn ngủ? Mộc Lạc Hi rốtcuộc đang đợi cái gì?
Đợi hắn? Cô đang đợi Triều Khắc Hàn sao?
Thầm tự trách mình một tiếng, cô không thể như vậy, người cô nên nhớ phải là Đặng Dĩ Hằng chứ không phải là chàng trai đó!
Mộc Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/1881126/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.