Mộc Lạc Hi ngồi trong phòng đờ đẫn, tới bữa thì xuống ăn cơm, tớigiấc thì leo lên giường trằn trọc, cả ngày không mở miệng ra nói chuyện, cũng không cười lấy một cái, khóc ầm lên lại càng không. 
Cuộc sống trôi qua như cái xác không hồn.. 
Nói nó không biết trân trọng cuộc sống thì không phải, không biết thương bản thân lại càng không đúng. 
Chỉ là lòng nó bây giờ rối lắm, nó cần một chút thời gian để sắp xếplại mọi thứ. Nó cần định thần lại, rồi sau đó sẽ vui vẻ trôi qua mỗingày, tươi cười mỗi ngày để chờ đợi hắn. 
Kể từ ngày hắn đi, nó chẳng biết được một chút tin tức nào của hắn,dường như là bốc hơi khỏi thế gian.. Muốn biết hắn có khỏe không, cũngkhông thể. 
Thêm một đêm Lạc Hi không ngủ được, thêm một đêm cuộn chặt trong chăn nghe tiếng mưa xối xả ngoài kia.. 
Thức một đêm, là lại nhớ hắn một đêm! 
Sáng hôm sau 
Vợ chồng Triều ngơ ngác nhìn con gái mình từ cầu thang đi xuống. 
Mộc Lạc Hi hôm nay diện chiếc đầm màu lam, đeo chiếc túi xách nhỏ, mang trên chân đôi giày búp bê. 
Giống như tiên nữ, treo bên môi nụ cười bước xuống nhà. 
Mẹ Huyên nhìn nó, khiến lòng cô lại đau, nó đã thật sự không sao rồi, hay là giấu hết tất cả, cười như vậy để cô yên lòng? 
– Ba mẹ, chào buổi sáng. 
Nó bước đến gần hai người, cười tươi như đóa hoa nở. 
Vợ chồng họ rốt cuộc thở phào một tiếng, một tháng trôi qua, nó đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/1881118/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.