Một năm sau. 
– Hi Hi, xong chưa con? – Mẹ Huyên nói vọng lên lầu. 
– Xuống tới đây. – Nó chạy xuống lầu. 
Mộc Lạc Hi diện chiếc váy màu đỏ, tay áo bằng vải len dài tới khủy, nhí nhảnh ở trước mặt mẹ Huyên xoay một vòng. 
Chân váy theo động tác của nó mà xòe ra, mái tóc uốn xoăn bồng bềnhcũng theo đó mà chuyển động, kèm theo nụ cười rạng rỡ trên môi. 
Lạc Hi càng lớn càng xinh đẹp, bắt đầu ra dáng thiếu nữ rồi. 
– Mẹ, con đẹp không? 
Nó nhìn mẹ Huyên cười, đôi mắt to long lanh toát ra tâm trạng vui vẻ của chủ nhân. 
– Đẹp. – Mẹ Huyên cười, vuốt tóc nó. 
– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy? – nó khoát tay mẹ. 
– Đi chúc tết. 
– Hả? Không đi chơi sao? – Nó thở dài. 
– Hôm nay mùng một, chẳng nơi nào mở cửa cho con chơi đâu. – Mẹ kí đầu nó. 
– Chào ba Khải, mẹ Huyên. 
Khắc Hàn ở cửa đi vào, lễ phép cúi người, bộ dạng đang chờ lì xì đây mà. 
– Haha, Khắc Hàn ngoan. Của con này. – Ba Khải đưa cho hắn tờ lì xì đỏ chót. 
Lạc Hi nhìn thấy lập tức sáng mắt lên, không mè nheo với mẹ mình nữa, chạy ngay đến xòe tay trước mặt ba, đôi mắt nâu chớp chớp: 
– Ba. 
– Làm sao? – Ba Khải giả ngơ. 
– Baaa.. – Nó kéo dài giọng. – Lì xì của con. 
– Không chúc tết mà muốn lấy lì xì à? – Ba Khải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/1881113/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.