Phía chân dốc bên kia.. 
– Aisss.. Bực mình quá, không chơi nữa. – Ly Hân đá văng tấm ván. 
– Mau nãn thế. 
Từ Mã đi tới cầm ván lên, mắt thấy Ly Hân bỏ đi liền đưa tay kéo côlại, anh dắt cô lên đỉnh dốc, hai người ngồi bệt trên thềm tuyết. Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng trán Ly Hân đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, đưatay lau một cái, đến mồ hôi cũng bị gió hong đến lạnh. 
Ánh mắt cô nhìn đến tận phía xa, tuyết lại bắt đầu rơi, từ mái tócdài màu nâu cho đến bờ vai đang khoát chiếc áo lông màu hồng đều đọnglại những bông tuyết nhỏ. Không khí trên cao cũng không tệ, những cơngió lạnh này ít nhất có thể giúp cô thổi đi những muộn phiền trong lòng. 
Thời gian trôi qua rất lâu, Từ Mã mở miệng: 
– Quyết định rồi sao? 
Cô cười nhẹ, cúi thấp đầu, cô biết anh đang nhìn mình, quyết định rồi thì thế nào, vẫn là không buông xuống được. 
– Ừ. 
– Cứ thế mà đi? 
Từ Mã cố gắng nói bằng giọng không quan tâm, nhưng rõ ràng anh khônglàm được, Ly Hân.. có thể không nhìn thấy những gì anh làm cho cô sao?Vô tâm như vậy. 
– Chắc vậy. 
Ly Hân lặng lẽ thở dài, có thể mà, chỉ cần mạnh mẽ một chút là cóthể, chỉ cần anh cứ giống như bình thương, không níu kéo, không quantâm, thì cô sẽ đủ can đảm mà bỏ lại tất cả để bước đi, ở nước Úc xa xôiđó, bắt đầu lại chăng? 
Bạn bè mới, hoàn cảnh mới, trường học 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/1881110/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.