Chương trước
Chương sau
***

"Không tệ nha, lâu rồi không cùng cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, kỹ thuật bắn lại tiến bộ rồi." Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ở bên cạnh nhìn thẳng vào đám zombie đang lao về phía mình, liếc nhìn Nguyễn Mục một cách tán thưởng.

"Ừm." Nguyễn đại lão lại khôi phục vẻ trầm mặc ít nói của trước đây.

Người đàn ông tựa hồ đã quen với sự lãnh đạm của y, không nói thêm lời vô nghĩa nữa, chỉ là bớt ra chút thời gian nhìn về phía sau Nguyễn Mục, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Vốn còn tưởng rằng Nguyễn Mục sẽ đi làm nhiệm vụ một mình như thường lệ, kết quả không ngờ y thế mà lại mang theo mấy "người mới" đi cùng.

Chơi game cùng hiện thực vẫn có ít nhiều khác biệt, động tác tay của Hồ Trụ nhìn đã thấy rất không thuần thục, sau khi gượng gạo bắn ra không trung một viên đạn, lòng tự tin của hắn trong nháy mắt bùng nổ, bắt đầu cố gắng nhắm thẳng vào đầu zombie.

Thời điểm nổ súng, người bình thường khó có thể nhắm được chính xác vào mục tiêu đang đi chuyển, tốc độ nhất định phải nhanh nhẹn linh hoạt. Rõ ràng Hồ Trụ đã thử bắn mấy phát nhưng đều sượt qua cơ thể zombie, căn bản không thể bách phát bách trúng được như đại lão.

Việc hắn tưởng như rất đơn giản, thực tế khó như lên trời.

"Bảo tên kia dùng tiết kiệm thôi, đạn vốn không nhiều, đừng để hắn nghịch hết." Người đàn ông sắp nhìn không nổi nữa, Nguyễn Mục mang ai tới đây trời? Cô gái trong cặp tình nhân phía sau kia, người ta còn bắn chuẩn hơn hắn, nếu thật sự là làm tạp vụ thì đừng có đến đây "góp vui".

Một đao lưu loát chém xuống đầu zombie, Nguyễn Mục ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên thân người đang luyện tập bắn súng.

"Đạn là do anh ấy tự mua, tôi không có quyền quyết định."

Ngữ khí vẫn là loại ngữ khí lạnh như băng đó, nhưng Lộ Lãm lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Từ khi Nguyễn Mục mang theo túi Linh hạch đi tới căn cứ, thượng tầng đã sắp xếp cho y ở lầu một của khu Tây, nơi có điều kiện chỗ ở tốt nhất.

Vừa tiến vào thời kì tận thế, tất cả mọi người đều lo sợ không yên bỏ chạy tứ phía, chỉ có y, giống như một tia sáng xé toạc bóng tối, mặc dù luôn giữ một dáng vẻ hờ hững, nhưng đã dẫn theo một đám người đến một lối thoát mới.

Lộ Lãm vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Nguyễn Mục, nhóc này còn đang học năm 4 đại học, khoác cái ba lô đen lệch vai, bên trong chứa máy nghe nhạc mp3, dây tai nghe màu đen rủ xuống đồng phục màu xanh trắng, một đầu tóc ngắn màu xám bạc, mặt mày lạnh nhạt, dáng người cao gầy, trông như thiếu niên bất lương.

Lộ Lãm là cảnh sát, đang đứng ở cửa đồn cảnh sát hút thuốc, dựa vào cửa sổ đánh giá cậu nhóc này, thấy y thần sắc tự nhiên đi vào phòng bảo vệ, sau khi đăng kí thông tin xong thì định đi vào trong.

Lộ Lãm lười biếng vươn tay, ngăn thiếu niên lại, cổ họng sau khi hút thuốc có chút khàn khàn: "Vào đây làm gì, bị trộm mất điện thoại à?"

Nguyễn Mục bình tĩnh liếc anh một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Tìm người."

"À, trẻ con trong nhà đi lạc?" Lộ Lãm chậm rãi nói, anh cũng có ý muốn trêu chọc nhóc này, nhìn y cũng không có bộ dạng gấp gáp, đoán chừng không phải chuyện gì khẩn cấp.

Nguyễn Mục trầm mặc trong giây lát, chậm chạp ừ một tiếng.

"Vị hôn thê, đã đính hôn khi còn nhỏ." Y bổ sung một câu, giọng điệu không có gì thay đổi so với lúc nãy.

Lộ Lãm: "...... Cái gì?"

Anh lại nhìn chàng trai này thêm mấy lần, vóc dáng rất cao, đôi mắt sâu thẳm, là loại tướng mạo có phần lại Tây, bên trong đôi con ngươi màu xám lạnh lẽo một mảnh, nhìn không thấu, chỉ có thể chạm đến một tầng lạnh buốt.

Anh vốn còn hoài nghi nhóc này tới đây để trêu chọc anh, nhưng sau khi nhìn đến đôi mắt sẽ không lừa người kia, lúc này anh mới nghiêm chỉnh lại, dẫn Nguyễn Mục vào trong đồn cảnh sát.

Sau khi hoàn tất một loạt thủ tục đăng ký, Lộ Lãm ngồi trên ghế, vẻ mặt phức tạp nói: "Nói cách khác, sau khi cậu được người khác nhận nuôi, cậu đã trở lại cô nhi viện để tìm cái người gọi là vị hôn thê kia của mình, kết quả đối phương đã được người ta nhận nuôi mà không có hồ sơ ghi chép lại? Và cậu cũng không tìm được "cô ấy" có đúng không?"

Anh làm ở đồn cảnh sát đã lâu, nhưng lần đầu thấy có người tìm đối tượng kết hôn từ bé, mà chiếu theo những gì đứa trẻ này nói, nghe như một vở kịch diễn thời thơ ấu mà thôi, y lại cho lời này là thật.

"Nếu cậu không thể nói rõ danh tính của người đó, việc tìm kiếm sẽ rất rắc rối, cậu biết cô bé tên là gì không?" Lộ Lãm không nghĩ ngợi nhiều đã cảm thấy người Nguyễn Mục nói chính là nữ. Đồn cảnh sát không phải cái gì cũng giúp, giống như loại chuyện xưa cũ mà lại còn không phải việc gì hệ trọng này, bọn họ hầu như đều mặc kệ. Họ cũng có thể hỗ trợ đóng dấu thông báo tìm người, về phần có thể tìm ra hay không, cũng không nói chắc được.

Giống như những người bị bọn buôn người lừa bán đi vậy, cũng không biết có bao nhiêu người có thể trở về nơi chôn nhau cắt rốn của mình, chàng trai này muốn tìm người cũng tựa như mò kim đáy biển.

Vả lại, còn là tìm kiếm một người quen biết lúc nhỏ, vậy càng khó như lên trời.

Tựa hồ không cần anh phải giải thích quá nhiều, thiếu niên đã biết thái độ làm việc của bọn họ, liền quay người bỏ đi không nói thêm một lời.

Hai năm sau, Lữ Lan gặp lại anh. Ngày tận thế sắp đến, trật tự xã hội loài người đang hỗn loạn, nhưng họ, những người sinh ra là cảnh sát, vẫn cố gắng duy trì điều này. trật tự yếu.

Lần tiếp theo Lộ Lãm gặp lại y chính là hai năm sau. Tận thế đã đến, trật tự xã hội loài người là một mớ hỗn loạn, đám đông trốn được thì trốn, chạy được thì chạy, mà bọn họ thân là cảnh sát, vẫn còn phải cố gắng duy trì cái trật tự yếu ớt này.

Cũng may có người đến cứu vớt bọn họ, cho dù đối phương chỉ là một chàng trai trẻ mới đôi mươi.

Thời điểm mọi người đều bị động, có một người chịu đứng ra làm thay đổi cục diện một chiều, để con người không còn bị động nữa, cho bọn họ cầm kiếm cầm súng, ra sức phản kháng.

Y làm cho mọi người thấy được một tia hi vọng.

Lộ Lãm rất có hảo cảm với Nguyễn Mục, không chỉ bởi vì người này đã cứu anh một lần, mà còn vì thái độ xử sự của y.

Y dường như không hề e ngại việc sống chết, không phải vì tuổi còn nhỏ mà không đứng lên, ngoại trừ vị hôn thê y một mực tìm kiếm thì y không còn mối bận tâm nào dư thừa nào khác, y luôn luôn xa cách với người ngoài, không đặt quá nhiều tình cảm nhưng cũng có thể cứu vớt được càng nhiều người.

"Đừng phân tâm." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Lộ Lãm định thần lại thì thấy con zombie phía sau đã được y giải quyết, liền cười nói: "Cảm ơn, cậu vẫn còn đang tìm người sao?"

Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, tưởng là đối phương sẽ chỉ giữ trầm mặc ngư trước kia, không ngờ người nọ dừng lại trả lời anh: "Tìm được rồi."

Lộ Lãm kinh ngạc: "Tìm được? Tìm được ở đâu? Thật sự là người kia á?"

"Ừ, trong thùng rác, là anh ấy." Nguyễn Mục trả lời từng câu, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Hồ Trụ, thấy hắn bình an vô sự, lại bất động thanh sắc thu về.

Lộ Lãm không phát hiện ra động tác nhỏ của y, hơi có chút cảm khái, trả lời: "Thật đúng là duyên phận, xa cách sắp hơn mười năm rồi nhỉ, mà có thể gặp lại được, thật sự là quá tốt rồi."

"Ừ, rất tốt."

Tựa hồ chỉ khi đề cập đến vị hôn thê, giọng điệu của y mới có thể hoà hoãn đôi chút, trở nên có một chút hơi thở của người sống.

"Này, hôm nào đó chỉ cho tôi xem một chút nhé, để tôi xem là đại mỹ nhân như thế nào mà có thể làm cậu mê mệt đến mức vẫn luôn tìm kiếm, lâu như vậy cũng không từ bỏ ha ha ha." Lộ Lãm cười nói đùa, tay thu hồi súng.

Lúc này người trong đội lần lượt đuổi tới, bọn họ cũng không cần phải một mực xông về phía trước nữa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.

Hầu hết zombie trong khu vực của Nguyễn Mục đều được y giải quyết sạch sẽ. Y thu lại dao găm và đi về phía Hồ Trụ ở phía sau đã quay trở về công việc cũ, đang bắt đầu đào tìm Linh hạch.

"Không cần đến hôm nào."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.