***
Chỉ nghĩ đến đây, Hồ Trụ liền cảm thấy toàn thân có chút nóng bừng lên.
Có vẻ như hắn bị thứ gì đó cuốn lấy.
Cảnh trong mơ dường như lại thay đổi khung cảnh.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn thấy bố cục bài trí mờ tối của căn phòng khiến hắn choáng váng vì cảm giác quen thuộc.
Đây là cô nhi viện Đồng Tâm, kể từ khi được cha mẹ nuôi mang đi, hắn cũng chưa từng trở lại nơi này.
Hắn vô thức nhìn vào đôi tay mình, cánh tay hữu lực mà hắn tự hào giờ đã trở nên ngắn lại và mập mạp hơn, khuỷu tay còn bị một đứa trẻ nắm lấy.
Hắn dường như đã quay trở lại năm mười tuổi.
"Hồ Trụ." Đứa bé đang ôm cánh tay hắn kêu lên một tiếng, bé mặc một bộ váy trắng tinh, mái tóc màu xám sữa hơi xoăn, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào Hồ Trụ, cho rằng Hồ Trụ còn chưa nghe rõ lại hô lên một tiếng.
(Ban đầu hơi hoang mang về cái màu xám sữa, xong đi search google, thì ra là có thật =)))
Giọng nói mềm mại dễ thương, mang theo một chút âm điệu nước ngoài, khuôn mặt mềm mại thanh tú như búp bê phương Tây, làn da trắng như tuyết hơi hiện lên màu hồng nhạt, hình như chỉ mới năm sáu tuổi, ngẩng đầu nhìn Hồ Trụ, trong con ngươi xanh biếc, trong đó có sự ỷ lại sâu sắc.
Hồ Trụ gần như cứng ngắc rút tay lại, không hiểu tại sao mình lại mơ thấy cô bé này, rõ ràng đã gần mười mấy năm không gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-la-lao-cong/3558311/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.