Bách Lý Tà cảm giác như bị thiêu sống. Đau đớn từ bên ngoài lẫn bên trong cơ thể thay nhau hành hạ hắn. Gương mặt vốn đã không có huyết sắc càng thêm trắng nhợt. Thế nhưng, giữa trăm ngàn đau đớn, hắn vẫn cảm nhận được một dòng tinh huyết từ vị trí trái tim chảy khắp cơ thể, chầm chậm xua đi từng luồng khí đen ăn sâu vào tận xương tủy của hắn.
Thanh Liên Thần Hỏa vũ lộng không ngừng.
Những luồng hắc khí màu đen từ các cột vẫn thiết như cảm nhận được đe dọa của thần hỏa. Nó đang vùng vẫy, chống chọi lại. Từng luồng hắc vụ nồng đậm khí tức tà ác, hủy diệt tràn ra. Chạy theo các sợi xích, muốn xông vào cơ thể của Lang Vương.
Thanh Liên Thần Hỏa tại bốn sợi xích bùng lên dữ dội.
Dòng máu nóng từ bàn tay của Hiểu My truyền vào tim của Bách Lý Tà rồi chạy dọc theo cơ thể của hắn, nuôi dưỡng sinh cơ.
Một khắc trôi qua, gương mặt của Hiểu My đã nhợt nhạt, bờ môi hồng nhuận không còn tí huyết sắc. Thiên Vũ vội vã tiếp tế đan dược cho cô.
Cả quá trình này cứ lặp đi, lặp lại, kéo dài liên tục. Hiểu My không biết mình đã sử dụng bao nhiêu viên bổ huyết đan, máu huyết trong người sinh ra rồi bị hút cạn, lại sinh ra lần nữa. Cảm giác đau đớn đó, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Bách Lý Tà nhìn thấy Hiểu My như thế. Trong lòng còn khổ sở nhiều hơn. Hắn chỉ biết cố gắng phối hợp theo cô.
Thiên Vũ đứng bên ngoài quan sát. Cặp chân mày của hắn cau chặt lại. Ánh mắt trừng to, chưa chớp lần nào. Hắn chỉ sợ, nếu chớp mắt một cái, lần nữa mở mắt ra, cảnh còn người mất. Hắn quả thật sắp điên rồi.
Một canh giờ trôi qua, toàn bộ đan dược có thể cho Hiểu My phục dụng đều đã cạn kiệt. Mắt thấy cuộc đấu tranh của Thanh Liên Thần Hỏa và mấy cột sắt, dây xích của lôi đài vẫn chưa xong. Mấy người Hiểu My đều bắt đầu lo lắng, thậm chí, cảm giác tuyệt vọng cũng đã len lỏi trong lòng.
Hiểu My mỉm cười. Nhìn Bách Lý Tà, lại nhìn về Thiên Vũ.
- Cố gắng lần cuối. Không thành công cũng thành nhân. Muội không bao giờ hối hận về quyết định hôm nay của mình.
- Không……
Thiên Vũ hét lên!
Hiểu My cắn chặt răng, thúc giục Thanh Liên Thần Hỏa toàn thân bùng lên. Như thể pháo hoa nở một lần sau cuối. Đẹp đến kinh hồn.
Máu huyết trên người Hiểu My chảy hết vào thân của Bách Lý Tà. Thanh Liên Thần Hỏa cũng theo đó mà xua đuổi hết tất cả những thứ hắc ám trong cơ thể của Lang Vương.
Có lẽ là quyết tâm của cô đã cảm động được lão thiên gia. Một chiêu liều chết lần này, thanh liên thần hỏa đã quét sạch toàn bộ hắc ám trong người của Lang Vương. Thạch đài bị hủy, tan trong ánh lửa màu xanh.
Đôi môi trắng nhợt của Hiểu My khẽ câu lên. Cô cố gắng nhìn lại Thiên Vũ một lần. Sau đó, bản thân liền chìm vào bóng tối vô biên vô tận.
- Hiểu My...
- Hiểu My..
Hai tiếng hét đau đớn vang lên. Bách Lý Tà ôm lấy thân thể không một chút khí tức của nữ nhân. Vòng tay của hắn xiết thật chặt. Nước mắt tràn ra, rơi vào gương mặt của Hiểu My rồi lăn xuống đất.
Thiên Vũ chạy tới, tiếp lấy người ôm vào lòng. Giọng của hắn nghẹn lại trong cổ họng.
- Hiểu My à. Tỉnh lại, muội tỉnh lại đi. Hiểu My. Ta van muội, muội đừng làm ta sợ. Tỉnh lại đi a….
Bách Lý Tà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang rũ trên mặt đất áp vào gương mặt gầy gò của mình. Hắn nức nở nói:
- Là ta. Là lỗi của ta. Nếu không phải vì cứu ta, muội ấy cũng đã không thành ra thế này. Hiểu My. Mau tỉnh lại. Chỉ cần muội chịu tỉnh lại. Ta nguyện đánh đổi tất cả sinh mạng của mình. Hiểu My, muội nghe ta nói không a…
Đáng tiếc. Dù cho hai nam tử ở đây có kêu gào, đau đớn đến cỡ nào thì nữ nhân trong lòng họ vẫn lặng yên bất động. Gương mặt tái nhợt lúc này đẹp đến kỳ lạ. Không hồn nhiên, sinh động, dạt dào năng lượng như ngày thường. Ngược lại. Vẻ đẹp này lại tựa như đóa hoa quỳnh trong đêm, trắng muốt, mong manh và thầm lặng.
Mây trắng bao quanh đỉnh Tiên Sơn đã bắt đầu tan từ lúc thạch đài sụp đổ. Đến khi mây tan hòa toàn. Ngọn Tiên Sơn đã hiển thị rõ nét trong mắt của chúng nhân.
Những tiếng nức nở, nghẹn ngào của Thiên Vũ và Bách Lý Tà cũng theo gió, truyền đến tai đám người Pháp Viễn đại sư và Hộ Quốc Tự. Vị Trụ trì này biến sắc, vội vã kêu gọi tất cả các nhà sư trong chùa chuyển sang một bài kinh khác.
Tiếng kinh cầu đều đều của tất cả sư tăng, hóa thành một chuỗi những phật âm vàng rực, bay ra khỏi chùa Hộ Quốc, hướng thẳng đỉnh núi chót vót cao, liên miên không dứt.
Thiên Vũ chết lặng, vuốt ve dung nhan của Hiểu My. Nước mắt của hắn đỏ tươi, nhỏ lên gương mặt của nữ nhân. Bách Lý Tà kinh hãi nhìn một màn này. Càng tự trách bản thân mình làm mọi người liên lụy.
Bỗng nhiên. Một chuỗi phật âm màu vàng từ chân núi bay lên, cuốn lấy Hiểu My, tách cô ra khỏi Thiên Vũ rồi đưa lên không trung.
Tiếng tụng kinh vang vọng khắp đỉnh Tiên Sơn. Chuông chùa Hộ Quốc ngân vang. Hiểu My nằm trong vòng ánh sáng thần thánh do Phật Âm tạo ra, trở thành một điểm sáng chói lóa trên bầu trời Nam Hạ.
Toàn thể Quân – dân Nam Hạ Quốc đều bước ra khỏi cửa, hướng đỉnh Tiên Sơn quỳ lạy, dập đầu. Nam Hạ đế và các trọng thần của mình đang đứng tại Vọng Nguyệt Lầu cũng không ngoại lệ.
Sư tăng Hộ Quốc Tự vẫn tiếp tục tụng kinh.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà cũng ngẩng đầu lên, nhìn Hiểu My nằm lặng im bên trong quả cầu Phật Âm màu vàng, lòng khấp khởi hi vọng. Cảm giác như chết rồi sống lại. Vi diệu vô cùng.
Dị tượng này kéo dài hơn một canh giờ. Đến lúc đầu gối của Nam Hạ đế và toàn bộ dân chúng Nam Hạ đều bắt đầu tê mỏi. Quả Cầu Sáng bao quanh cơ thể Hiểu My cũng biến mất. Nói đúng hơn là được cô hấp thu hết vào người.
Một ngọn lửa màu xanh quanh Thân Hiểu My bùng lên. Hư ảnh của cô được phóng to ra trên bầu trời. Giây phút ấy, toàn bộ dân chúng đế quốc Nam Hạ đều được chiêm ngưỡng dung nhan vị thần nữ tuyệt trần. Thậm chí, họ còn nhìn thấy được trên mi tâm của nữ thần, một bông hoa sen màu xanh thập phần sinh động.
Trên dưới Nam Hạ Quốc kích động cực kỳ. Hoàng Đình Chi giọng nói có chút run run.
- Bệ Hạ. Đó chính là vị Thượng Tiên mà thần đã nói với người đấy ạ.
Nam Hạ đế đôi mắt sáng rỡ. Hắn nhìn xuống triều thần, lập tức hạ lệnh.
- Phong tỏa tất cả mọi con đường dẫn lên Tiên Sơn để tránh dân chúng làm ảnh hưởng đến thượng tiên. Đồng thời, Lễ bộ thượng thư tức thời chuẩn bị. Từ hôm nay, đế quốc Nam Hạ sẽ xây dựng đền thờ thượng tiên. Cũng chọn Thanh Liên làm quốc hoa Nam Hạ.
- Hoàng Thượng anh minh.
Chúng thần đồng loạt lên tiếng.
Tất cả những chuyện này, mấy người Thiên Vũ đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngọn Thanh Liên Thần Hỏa từ người Hiểu My phát ra. Ngọn lửa này vốn dĩ màu xanh biếc. nay, bên ngoài của nó, ngọn lửa còn pha lẫn màu vàng kim cực kỳ xinh đẹp.
- Thần Hỏa thăng cấp. – Thiên Vũ khẽ thì thầm.
Một khắc sau. Thanh Liên thần hỏa bên cạnh Hiểu My biến mất. Cô hôn mê, rơi từ trên không xuống. Lọt vào một vòng tay ấm áp.
Thiên Vũ đón được người. Nhìn thấy khuôn ngực phập phồng và hơi thở nhẹ nhàng của nữ nhân. Hắn vui sướng, bật cười.
Bách Lý Tà, đôi mắt sáng rỡ. Tới tận lúc này, hắn mới thấy được giải thoát thật sự.
Sau cơn bĩ cực tới hồi thái lai….
…………………………………………………………………………
Ba hôm sau.
Đỉnh Tiên sơn mây trắng bồng bềnh, phiêu đãng. Những đóa mây thuần túy tạo thành từ hơi nước, dưới ánh nắng mặt trời, thỉnh thoảng khúc xạ sắc màu cầu vồng, rực rỡ vô biên.
Trên khoảng trống bằng phẳng của đỉnh núi. Một gốc đại thụ với những tán lá màu bạch kim, nở đầy những bông hoa tím hồng xinh đẹp.
Tiểu Huyễn hóa về bản thể, che chắn cho ngôi đình bên dưới gốc của nó. Biệt đình tao nhã, sang trọng này từng xuất hiện tại đỉnh núi gần chiến trường của Nam Hạ Quốc và Bắc Việt Quốc trước đây. Có điều, ở giữa ngôi đình, vị trí của chiếc bàn ngọc được thay thế bằng một chiếc ghế quý phi ngã dài. Hiểu my an tỉnh nằm trên giường. Yên tĩnh chìm trong giấc mộng. Gương mặt hồng hào đầy sức sống như tỏa ra ánh sáng, làm cho hai nam tử gần đó như say như mê.
Thiên Vũ nhìn Hiểu My một hồi thì quay sang, nhìn nam tử áo bào màu vàng ngồi bên cạnh mình. Ba hôm ngồi canh chừng “mỹ nhân ngủ”, cả hai đã tâm sự khá nhiều. Hắn cũng hiểu rõ, nguyên cớ vì sao mà vị Lang Vương lừng lẫy Thiên Huyền Vũ lại bị hành hạ đến độ này.
Bách Lý cũng giống như Thiên Vũ, Tử Quân, Ngân Nguyệt Xà hay Kim Phượng. Bọn họ đều là thần thú thượng cổ, không dễ chết đi.
Sau khi tất cả chọn phong bế bản thân, chờ đợi Hoan Hỉ Thần luân hồi chuyển thế. Đa phần mọi người đều ở tại Huyền Thiên Đại Lục.
Riêng Lang Vương Bách Lý Tà thì trúng phải âm thuật của Yêu Thần. Bị tách rời khỏi Huyền Thiên Đại Lục, lưu lạc xuống đại lục Thương Lan.
Có lẽ, sự cố chấp trong lòng hắn quá mạnh. Ký ức vốn phong ấn trong đầu Bách Lý Tà từ mấy ngàn năm trước đã thức tỉnh. Đó cũng là lúc hắn bị phân thân của Yêu Thần bắt giữ. Mang đến đỉnh Tiên Sơn này, chịu đủ mọi cực hình, tra tấn của đối phương.
Thiên Vũ cảm khái nói:
- Trong thập nhị chiến tướng chúng ta, nếu nói Ngu Cơ hận nhất là ai? Người đó chắc chắn là huynh rồi. Hai vạn năm trước, huynh khiến cho bao nhiêu tay chân, thân tín của ả một đi không trở lại. Thủ đoạn tàn nhẫn, quyết liệt với kẻ thù đã làm cho ả ta ăn thiệt hết lần này đến lần khác. Ả báo thù huynh, là chuyện có thể hiểu được.
Bách Lý Tà nghe nói thế, ngửa mặt cười to.
- Ha ha ha. Không ngờ, ngay cả cánh tay phải là Huyền Mặc của ả ta cũng trở giáo quay đầu. Nếu không phải tên này hối hận, xấu hổ với Tử Quân mà buông xuôi. Chúng ta cũng khó lòng bắt giữ được hắn, lấy đâu mà phế bỏ tu vi cho được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]