Khi ánh mắt của Chiêu Ngữ Kính lướt qua thân ảnh của Hàn Tử Liệt cùng Hiểu My thì dừng lại. Tâm trạng chập chùng kích động. Hắn khẽ thì thầm.
- Hai vạn năm… Cuối cùng, ta đã đợi được nàng!
Chiêu Ngữ Kính nhìn chằm chằm về thân ảnh màu xanh ở phía xa. Mặc dù khoảng cách này làm hắn không thể nào nhìn rõ được ngũ quan của đối phương, nhưng mà mối liên hệ giữa hắn và Hoan Hỉ thần từ trong tiềm thức, trong máu xương khiến cho hắn có thể lập tức nhận ra nàng, dù chỉ nhìn thoáng qua.
Khác với những vị chiến thần trước đi. Từ lúc thiếu niên, Chiêu Ngữ Kính đã có thể nhớ lại ký ức kiếp trước của mình.
Đó là chuyện xảy ra một đêm trước khi hắn đăng cơ. Chiêu Ngữ Kính thiêm thiếp nằm trên long sàn. Men rượu say nồng và mùi long tiên hương thoang thoảng dìu dặt đưa hắn vào trong mộng đẹp.
Hắn nhìn thấy một đứa bé có bộ dáng hệt như bản thân mình từ lúc còn rất nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Nhìn thằng bé trải qua từng chặng hành trình gian khổ trên con đường tu tiên đánh đổi bằng mạng sống tùy thời mỗi lần độ kiếp, xông ải hiểm nguy…
Trên con đường tu hành dài đăng đẳng đó. Tính cách đứa bé đã dần thay đổi. Mười năm đầu là hồn nhiên, ngây thơ. Mười năm sau là bị thù hận che mờ khi bản thân chứng kiến kiến phụ mẫu qua đời trong tay kẻ địch, gia tộc bị tiêu diệt, chỉ còn mình hắn may mắn sống sót... Lại mười năm nữa trôi qua, thiếu niên điên cuồng tìm kiếm tài nguyên tu luyện với mục tiêu duy nhất là báo thù.
Ngay khi bản thân cho rằng mình đã lông cánh cứng cáp, tìm tới kẻ thù thì mới phát hiện ra bản thân nông nỗi đến độ nào. Kẻ thù của hắn lợi hại ngoài sức tưởng tượng. Không làm gì được đối phương mà hắn đã trọng thương, suýt chết.
May mắn được một nữ nhân cứu giúp. Nữ nhân ấy giúp hắn trị thương, lại dạy cho hắn rất nhiều lý lẽ mà trước chẳng ai nói, chẳng ai dạy cho. Nàng bảo: “Tu hành chỉ với mục đích duy nhất là báo thù thì ngươi sẽ chẳng bao giờ vượt qua được tâm ma của bản thân. Người khôn ngoan sẽ giấu thù hận vào ký ức thật sâu để mở rộng lòng mình mà nhận thế giới xung quanh. Tâm có an thì tu hành mới không chướng ngại…. Trăm năm sau, báo thù cũng có muộn màng gì?”
Nữ nhân này bồi hắn suốt một năm, vừa như sư đồ lại như tri kỷ. Nàng lúc nào cũng ấm áp, vui vẻ. Nàng là một áng mây tự do phiêu đãng, không vướng bận, không ràng buộc bất cứ điều gì.
Sau một năm, nàng từ biệt ra đi. Hắn nhìn theo bóng dáng nàng mờ nhạt tại cuối chân trời xa, âm thầm hạ quyết tâm, sẽ có một ngày tìm được nàng, sẽ có một ngày ngạo nghễ đứng bên cạnh nàng - Hoan Hỉ Thần - chủ nhân của cả một mảnh thiên địa thật lớn tại Thiên Huyền Vũ…
…….
Chiêu Ngữ Kính mơ thấy kiếp trước của mình, cũng đã rõ ràng bản thân đã từng là một trong thập nhị chiến tướng của Hoan Hỉ thần, rõ ràng vì sao nàng biến mất, vì sao thập nhị chiến tướng lại tình nguyện chuyển thế đầu thai…
Ước hẹn hai vạn năm đã gần kề.
Đối với Liên Hoa Quốc, đối với đại lục Bắc Đẩu này, Chiêu Ngữ Kính hắn chỉ là một khách qua đường. Mặc dù đối với cương vị quốc quân này, hắn cũng đã làm hết trách nhiệm, phận sự của mình. Nhưng chuyện ai muốn thống nhất ngũ quốc, ai muốn kéo thế lực, liên hôn gì gì đó… nào có liên quan đến hắn đâu….
Mặc cho thiên hạ chê cười hắn Hậu cung vô phi, nhưng Chiêu Ngữ Kính vẫn nhất quyết giữ mình. Trinh tiết nam nhân phải tuyệt đối tôn thờ. Nó chỉ thuộc về duy nhất một người, người mà hắn đang âm thầm chờ đợi.
Cuối cùng, nàng cũng xuất hiện…
Chiêu Ngữ Kính ngay lúc này, chỉ hận không thể trực tiếp bay đến chỗ của Hàn Tử Liệt cùng Trần Hiểu My. Nữ thần của hắn đó nha! Đồng bọn của hắn đó nha.
Nhưng mà nghĩ đến thân phận hiện tại của mình lúc này thì thôi đi. Phải về cung, sắp xếp lại mọi chuyện cho chu toàn mới được.
…………………………………………………………………
Đại hội thi đấu của Liên Hoa quốc sau ba năm chờ đợi đã chính thức khai mạc và hạ màn đúng trong một ngày. Ba ngày tiếp theo, mọi người có thể tùy ý nghỉ ngơi, đến ngày thứ tư thì năm tuyển thủ đứng đầu mỗi nội dung dự thi sẽ vào triều, nhận khảo hạch trực tiếp của đế vương.
Lâm Tiểu Hổ vốn chẳng có ý định phong hầu bái tước tại nơi đây, cho nên hắn dự định theo sư phụ dạo chơi cho đã vài hôm. Sau đó tất cả sẽ theo Thạch Sa rời khỏi Mẫu Đơn đảo, quay lại đất liền.
Trần Hiểu My tính tranh thủ quay lại Thiên Diệp Quốc, quay lại thôn nhỏ, nơi lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Tiểu Hổ. Đại lục Bắc Đẩu này cô đã dừng lại đủ rồi, bây giờ phải trở về. Hi vọng đám người Tiểu Bạch và Kim Phượng có thể nhanh chóng tìm được bọn cô.
………………………………………………………………………………
Màn đêm buông xuống. Mặt trăng tròn vành vạnh, chiếu lên mặt biển những dải sáng màu vàng nhạt, huyền ảo, lung linh… Từng bầy cá quẫy nước dưới trăng, bọt nước trắng tinh chốc chốc văng lên cao rồi lại rơi xuống, hòa vào những ngọn sóng liên tiếp, nối đuôi nhau xô vào ghềnh đá tạo ra thanh âm như một bản hòa nhạc miên man, làm người nghe cảm thấy tâm hồn bình yên đến lạ.
Hiểu My cùng Hàn Tử Liệt ngồi trên một mỏm đá lớn trên bờ biển, vừa ngắm cảnh sắc về đêm của Mẫu Đơn Đảo, vừa nghe đám người Thạch Sa, Lâm Tiểu Hổ, Lê Minh Khôi hi ha đùa giỡn, bắt lửa nướng hải sản trên bãi cái xa xa.
Lê Minh Khôi sau khi được Lâm Tiểu Hổ cứu, lại được Hiểu My tặng cho một viên đan dược, sức khỏe hồi phục rất nhanh. Mấy hôm nay thì hắn luôn chạy theo đám người Hiểu My. Tính tình hợp nhau nên tất cả đều vui vẻ.
Thạch Sa dùng một tấm kim loại bao lấy xung quanh bếp lửa để cản gió. Lê Minh Khôi thì chuẩn bị giá đỡ. Lâm Tiểu Hổ đang quần ẩu với đám tôm cua mà ba người bọn họ bắt được từ lúc chiều.
- Không ngờ ở đây lại thấy được cua hoàng đế. Ha ha, thứ này ở nơi muội sống lúc trước, có thể đổi được một tài sản kếch xù.
- Hả, muội nói mấy con cua màu đỏ cam đó hả?
Hàn Tử Liệt nghe Hiểu My nói thế thì tỏ ra vô cùng hứng thú. Nhưng mà, điều làm hắn thật sự hứng thú lại chính là cuộc sống mà Hiểu My nói trước kia.
Hiểu My nhìn Tiểu Hổ xách một con cua đỏ giơ lên cao, mấy cái giò của nó kéo ra, dài còn hơn cây gậy Như Ý của cô. Mỗ nữ cười cười nói.
- Phải. Trông hệt như cua Alaska. Muội trước đây chỉ thấy qua sách báo, ti vi… chưa được ăn bao giờ. Không ngờ, bây giờ lại có thể ăn uống phủ phê, chết chìm giữa chúng. Ha ha ha.
- Muội rất hoài niệm thế giới trước đây sao?
- Phải. Không chỉ ở Huyền Thiên đại lục, mà ở xã hội hiện đại, muội cũng có gia đình của mình, có cha mẹ, người thân, bạn bè… Thoắt cái đã mấy chục năm, không biết bây giờ bọn họ có còn sống trên đời nữa hay không?
- Sau này, hồi phục hoàn toàn, muội có thể dùng thần lực của mình xuyên không gian thời gian, lúc đó chắc chắn sẽ gặp lại họ.
Hàn Tử Liệt nhẹ giọng an ủi.
- Cảm ơn huynh. Mười năm nay cũng có huynh kề bên. Không có huynh, muội đã không thể dạy dỗ Tiểu Hổ được như bây giờ…
Hiểu My chân thành nói. Đúng thế đó. Mười năm tại đại lục Bắc Đẩu này chính là khoảng thời gian bình yên nhất của Hiểu My từ sau khi biết mình là Hoan Hỉ thần đến nay. Chủ yếu là du lịch đó đây và dạy dỗ tiểu đồ đệ. Nếu không có “mỹ nam mỏ nhọn” này bên cạnh, không biết cuộc sống còn nhàm chán đến độ nào?
Hàn Tử Liệt chẳng biết Hiểu My đã đặt biệt danh cho mình, ngu ngơ cười nói.
Lúc này, từ phía Mẫu Đơn thành, có một người đang đạp gió lướt tới.
Hiểu My và Hàn Tử Liệt đồng loạt quay đầu.
Người tới, một thân nguyệt bào phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Ba nghìn sợi tóc tùy ý buộc hờ hững bằng một dải lụa màu vàng có kim tuyến sau lưng. Bên hông hắn đeo một hồ lô tử kim, đối xứng bên kia là một thanh tiêu bằng tử ngọc. Phục sức trên người nam tử khiến cho bộ dáng của hắn thêm tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tùy ý mà tao nhã vô cùng.
Nam tử đáp xuống trước mặt Hiểu My. Ánh mắt của hắn nồng nhiệt mà chứa chan, vạn điều muốn nói, vạn lời muốn tỏ bày, sau cùng lại hóa thành một nụ cười câu bên khóe môi.
- Chiêu tướng quân, lâu ngày không gặp, lẽ nào lại coi ta như người xa lạ?
Nam tử được gọi Chiêu tướng quân nghe gọi tên mình, quay sang nhìn vị nam tử một thân đỏ thẫm đứng cạnh bên nữ tử mà hắn mong nhớ đã lâu. Giọng nói mừng vui, kích động.
- Hàn tướng quân. Chiến thần đã chết của Tử Vân Quốc. Không ngờ chúng ta cùng sống tại một đại lục đã mấy mươi năm mà tới bây giờ mới gặp nhau. Ha ha ha….
Hai nam tử ôm lấy nhau, tay bắt mặt mừng. Hiểu My nghệch mặt ra, tưởng tượng tới một câu chuyện đam mỹ cực kỳ lãng mạn.
Lâm Tiểu Hổ và Thạch Sa, Lê Minh Khôi dừng tay nhìn cuộc hội ngộ giữa hai người này.
……………………………………………………………………………
Cua Alaska (Danh pháp khoa học: Paralithodes camtschaticus) hay còn gọi là cua vua Alaska là một loài cua biển trong họ Lithodidae. Chúng là một loài cua có giá trị thương mại lớn.
Loài cua này từ lâu đã được phong danh hiệu cua Vua, do hình dáng khác biệt với kích thước càng có con dài đến hơn 2m. Cua này sống ở vùng biển băng giá Alaska và vịnh biển Bering, tuổi thọ có khi lên đến 20 năm. Sải càng to và dài ấy cũng là một cách để loài cua này thích nghi với môi trường sống nhiều khắc nghiệt. Thịt của nó được đánh giá là tinh khiết bậc nhất, phần thịt với chất lượng thuộc hàng thượng hạng. Những tảng thịt trắng ngọt, dai dai ẩn sau lớp vỏ hồng hào, chỉ thoảng hương biển mặn mòi, thanh và thơm. (Theo Internet)
Haiz... Ta cũng ước ao một lần được ăn thịt cua Alaska. Cầu bao nuôi a!
…………………………………………………………………………
Lời tác giả:
Vậy là vị phu thần thứ chín đã xuất hiện. Hành trình mười năm lưu lạc của Hiểu My sắp sửa khép lại. Tương lai còn có những sóng gió và thử thách gì đang đợi… Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi.
Chúng ta đã đi được 2/3 chặng đường rồi a!
Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đọc và giới thiệu cho bạn bè cùng đọc bộ tiểu thuyết Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn trên Website thegioitruyen.com
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]