Ngũ Phụng khó xử. Trong nhận định của hắn, ba vị khách nhân mới này chính là ba vị thần tài. Còn tiểu cô nương áo hồng, ăn mặc và trang sức hoa lệ này lại là hạng người mà hắn không đắc tội nỗi. Ai biểu cha của ả là vị quan chưởng quản toàn bộ khu vực nam ngoại thành này. Cữu Cữu lại làm quan tam phẩm trong Mẫu Đơn thành. Hai vị quan lớn này đều cực kỳ bao che khuyết điểm. Đắc tội bên nào cũng là thất sách a.
Chưởng quầy của Trân Châu Phường hết nhìn, nhìn Hiểu My, lại nhìn vị tiểu thư thuộc tầng lớp “con ông cháu cha” này, gương mặt mập mạp bày ra vẻ tội nghiệp, khó khăn cất tiếng:
- Hoàng tiểu thư hôm qua có đến đây và có chú ý tới Ngọc quan này, nhưng sau đó cô dường như lại không hứng thú với nó nên để lại. Còn vị khách nhân này, mặc dù hôm nay mới lên nhưng cũng là đang chiêm ngưỡng nó, cũng chưa nói sẽ mua. Hai vị cô nương à, chuyện này….
Ngũ Phụng vờ ấp úng. Hắn chủ yếu là muốn để hai người này tự dàn xếp với nhau, trong lòng thì âm thầm cảm thán: “buôn bán thật cực khổ a”.
Hiểu My không ý kiến. Ngọc Quan này sở dĩ thu hút được sự chú ý của cô là vì biểu tượng thái cực được nạm bằng ngọc trai trên bề mặt của nó có vẻ thích hợp với Hàn Tử Liệt – người đang sử dụng âm dương kiếm. Hơn nữa, lúc này, món hàng này đang ở trên tay của cô. Không ai có khả năng cướp đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103481/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.