Chương trước
Chương sau
Tiểu Huyễn trong huyễn cảnh do chính nó tạo ra, còn rất hùng hổ tự phong mình là Huyễn đại nhân – sứ giả của Hoan Hỉ thần. Lần này đến đây là trợ giúp phụ tử Hoài Gia và đưa họ rời khỏi địa ngục Thâm Uyên, trở về Huyền Thiên đại lục.

Vốn dĩ phụ tử Hoài Bảo cũng không hoàn toàn tin tưởng. Đến khi rời khỏi huyễn cảnh. Vị gia chủ đương nhiệm của Hoài Gia phát hiện một quả cầu màu vàng dạt dào năng lượng trên tay thì mới sửng sốt, kinh hỉ, nước mắt chảy dài.

Cả ba người nhanh chóng sụp quỳ, dập đầu bái tạ Hoan Hỉ Thần, sau lại ráo riết hoàn tất việc luyện chế Kim Long Nguyệt đao để mang đến đấu giá đại hội lần này.

Huyễn đại nhân đã nói với họ. Hoan Hỉ thần đang chờ đợi mọi người ở đó. Bọn họ nhất định phải khiến cho thần nở mặt nở mày. Còn kết quả đấu giá hội, dĩ nhiên là chuyện thứ yếu mà thôi!

Hoài Nhược Lâm đứng giữa sân khấu, thu tất cả biểu hiện của khán giả vào tầm mắt. Đợi mọi người im lặng, cô nhàn nhạt cất lời. Giọng nói không có một chút lo lắng, bất an.

- Thanh Kim Long Nguyệt Đao này quả thật là một bảo khí hiếm có của thế gian. Nhưng mà tiểu nữ bất tài, chân yếu, tay mềm, không thể tự mình rút đao ra khỏi vỏ. Thỉnh vị khách nhân nào đó đang có mặt ở đây, vui lòng giúp đỡ một tay.

Mặc dù lời nói rất khiêm tốn, nhưng thái độ không chút siểm nịnh, tự ti khiến cho người nghe không thể cười chê. Nếu không, bản thân của họ chính là hẹp hòi, không đủ bao dung, rộng lượng.

Hoài Nhược Lâm vừa dứt lời. Dưới khán đài, đã có người tiên phong tiến lên hỗ trợ.

Đầu tiên là một nam tử trẻ tuổi, lưng hùm vai gấu, bộ dáng khỏe mạnh, cao to.

Hắn bước lên sân khấu, đối diện với Hoài Nhược Lâm, vòng tay hữu lễ:

- Tại hạ là Tô Chí Viễn – người Lam thành. 

Hắn đơn giản giới thiệu xong thì bước thẳng tới chỗ thanh đao lúc này đã được đặt trên kệ bằng huyền thiết vô cùng cứng rắn. 

Mới đầu, định dùng một tay để nhấc đao lên. 

Nhưng mà ngay khi tiếp xúc với Kim Long Nguyệt đao, hắn bất hạnh nhận ra, cự đao vô cùng nặng. Chuyển sang hai tay, tập trung sức mạnh lần nữa nhấc lên, vẫn thấy vô phương.

Kim Long Nguyệt Đao nặng gần bốn trăm cân. Giờ thì hắn đã tin lời của Hoài Nhược Lâm là sự thật.

Tô Chí Viên bỏ đi ý định nhấc đao. Hắn chuyển sang chuôi đao, muốn rút đao ra khỏi vỏ. Nhưng thử vài lần, thanh đao vẫn chẳng hề dịch chuyển.

Tô Chí Viễn bất đắc dĩ, hướng những người dưới sân khấu, cười nói:

- Tại hạ bất tài, làm trò cười cho chư vị rồi.

Nói xong, Tô Chí Viễn lui xuống.

Ha ha ha. Thì ra là thùng rỗng kêu to, chỉ có vẻ ngoài. – Hoài Mặc lớn tiếng chế nhạo. 

Sau đó, thêm vài người nữa lên sân khấu thử nhấc bảo đao.

Vấn đề ở chỗ, mặc dù thanh đao này chỉ nặng khoảng 400 cân. Chỉ cần những người có võ công và nội lực cao siêu, đều có thể dễ dàng sử dụng. Nói chi việc đơn giản là mang lưỡi đao ra ngoài. 

Nhưng mà Kim Long Nguyệt Đao sắp tiếp cận thần cấp. Bảo vật thế này, dĩ nhiên không phải con tôm con tép nào cũng có thể tùy ý “đụng chạm”. Tựa như Thiên Mộc Sinh của Mai gia. Chỉ khi vào tay của Khúc Văn, nó mới hiển lộ ra chân diện thật của mình.

Hiểu My nhìn sang ba vị mỹ nam bên cạnh, giọng nói có chút khiêu khích, bướng bỉnh như trẻ con.

- Các huynh có muốn thử không?

Lạc Vô Trần nhíu mày nhìn cô, nghi ngờ hỏi: Muội nôn nóng muốn thấy chúng ta mất mặt như vậy à? 

Hiểu My hắc hắc cười: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài”. 

- Đáng tiếc. Cả ba chúng ta đều tu luyện kiếm pháp. Nếu đó là một thanh kiếm, chúng ta chắc chắc sẽ thử. Dù mất mặt cũng chả sao. Thanh Kim Long Nguyệt Đao này, thôi thì muội cứ mang về, để dành cho đồ đệ của mình hay tặng cho Tam thần sơn cũng được.

Lạc Vô Trần không trúng kế của Hiểu My. Mỗ nữ bĩu môi, tự mình ra trận.

Hoài Mặc đã nhìn thấy nữ nhân mặc bộ váy màu xanh kia lúc nàng ta lên sân khấu trao đổi Thiên Mộc Sinh. Lần này, lại xuất hiện. Hắn cho rằng đây chính là duyên phận. Nhất định phải cướp được người mang về, cho dù để trang trí trong nhà hay làm ấm giường thì đó cũng là diễm phúc. Ha ha. 

Tên thiếu gia này mới đó đã quên đi bài học bị giáo huấn tại chợ trời. Tự mình gây nghiệt, không thể sống a.

Hiểu My ung dung bước lên sân khấu. Đối diện với Hoài Nhược Lâm, cười nói:

- Hoài cô nương, chúng ta lại gặp mặt a.

Hoài Nhược Lâm cũng hoan hỉ đáp lời:

- Cô nương, được gặp lại cô, tiểu nữ cũng rất vui mừng. Cô nương đây là muốn rút thử Kim Long Nguyệt đao?

- Tất nhiên. 

Hiểu My tự tin nói. Xong, mỗ nữ không quan tâm tới những tiếng xì xào, bàn tán của khán giả bên dưới. Cô đi thẳng lại chỗ cự đao. Dùng một tay, nhấc thanh đao giơ lên cao.

Tiếng hít khí trong cả hội trường vang lên liên tục. 

- Trời ạ! Ai đó có thể véo ta một cái không? Chắc là ta nhìn lầm rồi.

- Nữ nhân như hoa như ngọc thế này, không ngờ lại có sức mạnh phi thường đến vậy. Đáng tiếc, quá đáng tiếc rồi.

- Phải phải. Ta đường đường là nam tử mà trình độ cơ bắp không bằng một góc của người ta. Ta về nhà đập đầu vào chăn chết đây.

- Đừng cản ta, đừng cản ta. Ta phải cầu hôn nàng. Báu vật tuyệt thế cỡ này, chỉ có giữ bên mình mới là thượng sách.

… 

Hơ hơ. Mấy người này có phải là não bị úng nước rồi không nhỉ. Lời nào cũng có thể nói ra. Họ không thấy ba nam tử đi cùng cô càng lúc càng “lạnh” rồi hay sao? Nhất là cái tên nào vừa đòi lên sân khấu cầu hôn, số phận thế nào chẳng có thêm một kỷ niệm suốt đời khó quên do vị Thiên hạ đệ nhất độc sư ban tặng.

Hiểu My không thèm nhìn mấy kẻ đang điên cuồng diễn trò bên dưới. Tay trái cô cầm Kim Long Nguyệt Đao, tay phải nắm chuôi đao. Sau đó, rút nhẹ.

Kim Long Nguyệt Đao theo lực kéo của cô, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt thế nhân. Thân đao vừa ra khỏi vỏ, một vầng sáng màu vàng lóe lên. Đao khí bay ra, hóa thành hình một con kim long bay một vòng hội trường rồi tiêu thất. 

Không khí còn dư âm vang vọng của tiếng long ngâm.

Trước sự sững sờ của toàn bộ chúng nhân. Hiểu My dùng Kim Long Nguyệt Đao, khẽ vạch một đường xuống kệ đá cạnh bên. Sau một tiếng rắc nhức óc đinh tai, kệ đá bị bổ làm hai. Vết chém bóng loáng, trơn nhẵn. 

- Quả nhiên tuyệt thế bảo đao. - Hiểu My tán thưởng.

Có những sự thật cần chứng minh bằng hành động chứ không phải lời nói vô nghĩa, dong dài.

Sự quyết đoán của Hiểu My đã kích phát lòng hiếu thắng của khách nhân trong toàn bộ hội trường. Mọi người bắt đầu nhao nhao hô giá. 

Hiểu My cho Kim Long Nguyệt đao vào vỏ, nhàn nhã đứng cạnh bên Hoài Nhược Lâm. Hai nữ nhân là trung tâm của mọi sự chú ý nơi đây. Mỗi người một phong thái khác nhau. Họ lạnh lùng nhìn khắp chúng nhân, nhếch mép đầy ẩn ý.

Số tinh hạch đã vươn lên tới trăm viên cấp chín, vẫn còn có chiều hướng gia tăng.

Mấy người bên chi thứ của Hoài Gia mặt mày đen thui. Không thể nào ngờ được. Cho dù không có kim châu trong tay bọn họ, phụ tử Hoài Bảo vẫn có thể rèn đúc được một thần binh lợi khí như vậy. Họ không cam lòng chút nào. 

Nhưng không cam lòng thì sao, cả hội trường vẫn hừng hực khí thế sục sôi. Mặc dù người trả giá hiện tại chỉ còn thành chủ Thiên Thu và đại biểu của các gia tộc đua tranh với nhau. Những người khác chỉ có thể hồi hộp dõi theo, muốn biết thanh tuyệt thế bảo đao bên trên cuối cùng sẽ về tay ai. Đây thuần túy chỉ là sự tò mò, hâm mộ.

Nếu cứ tiếp tục, ngôi vị quán quân của đại hội đấu giá này chắc chắn thuộc về phụ tử Hoài Nhược Lâm.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm của đại tiểu thư trỗi lên. Như một định hải thần châu, cắt ngang sự cuồng nhiệt từ ba khán đài xung quanh sân khấu.

- “Các vị. Đa tạ các vị đã ủng hộ cho Kim Long Nguyệt Đao. Nhưng mà như đã nói lúc đầu, thanh cự đao này chỉ chọn người hữu duyên. Mà vị cô nương bên cạnh tiểu nữ đây lại chính là người được chọn.

Vì thế, Hoài Nhược Lâm nguyện mang Kim Long Nguyệt đao tặng cho nàng. Không cần bất cứ vật phẩm trao đổi gì. Chỉ mong kết giao một mối nhân tình. Mong cô nương không chối từ mà đón nhận”.

Câu cuối cùng, Hoài Nhược Lâm là nói với Hiểu My. 

- Đa tạ. Mỗ nữ cười ngọt ngào lên tiếng. – Sau đại hội đấu giá, chúng tôi nhất định đến cửa bái phỏng.

Hiểu My cho một lời hứa hẹn với Hoài Nhược Lâm rồi mang theo Kim Long Nguyệt Đao đi xuống.

Hoài Nhược Lâm trong lòng phiên giang hải đảo. Nhưng trước mắt vẫn còn nhiệm vụ, cô không thể không hoàn thành.

Hướng toàn bộ hội trường, Hoài Nhược Lâm nói: “Kim Long Nguyệt Đao đã tìm được chủ nhân thật sự. Hoài gia chúng tôi tự nguyện rút khỏi giao lưu đại hội hôm nay. Rất xin lỗi vì đã làm tổn hao thời gian của chư vị”. 

Đại tiểu thư Hoài Gia nói xong thì cuối người thật sâu cảm tạ. Lễ tiết đầy đủ, khiến cho những người đã tham gia trả giá lúc nãy dù có tức giận nhưng không đến nổi làm khó một cô nương khi người ta đã xin lỗi chân thành.

Hoài Nhược Lâm xuống sân khấu, vội vã tiến về phía phụ thân của mình. Hai người trao đổi vài lời rồi im lặng rút lui. Trở lại Hoài Phủ chờ đợi.

Đại hội đấu giá vẫn tiếp tục. Hạ Lan Nhật và Lạc Vô Trần cũng nhìn trúng vài bảo vật. Dùng cái giá tương đối để thâu vào.

Đến cuối cùng, quán quân đại hội đấu giá lần này dĩ nhiên thuộc về Mai Gia. 

Mai Ngọc Long lên sân khấu nhận phần thưởng và phát biểu đôi lời. Đại hội coi như thành công ngoài mong đợi.

Lạc Vô Trần cảm thán lên tiếng: 

- “Kế tiếp, cần phải chiêu mộ Mai Gia và đến Hoài phủ một chuyến. Thu xếp xong hai gia tộc này, chúng ta có thể rời khỏi địa ngục Thâm Uyên”. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.