Lãnh Nguyệt đối diện với Liên Thế Hào, đã cởi bỏ mặt nạ bằng ngọc, để lộ ra nhan sắc yêu nghiệt còn hơn cả nữ nhân. Hắn khẽ câu khóe môi, nhìn Liên lão, nhàn nhã nói:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ. Chúng ta có cơ hội quen biết với Liên Vũ, đây xem như duyên phận. Liên lão không cần phải khách sáo làm chi. Nhưng không biết, Liên gia bây giờ, ngoài Liên lão đây, còn có người nào cần phá giải tâm ma? Nhân lúc còn ngụ tại đây, huynh đệ chúng ta cũng tiện tay giúp đỡ.
Liên lão gia tử nghe Lãnh Nguyệt nói vậy, trong lòng rất cảm kích. Tuy nhiên, đáp lại đề nghị phi thường tốt đẹp của ba người Trần Trường An, lão lại thở dài:
- Đa tạ ý tốt của ba vị. Tiếc là, đến đời này của Liên gia cũng chỉ còn lại bốn người chúng ta. Liên Gia trước giờ là độc đinh. Mỗi thế hệ chỉ có một nhi tử duy nhất để kế thừa hương khói cho liệt tổ liệt tông. Ngoài bản thân ta, Liên gia cũng không còn ai có thể bị quấy phá bởi tâm ma. Đây là an ủi nhưng cũng là bất hạnh.
- À, ra vậy. Thế Liên lão có bao giờ nghĩ tới là do hoàn cảnh tại địa ngục Thâm Uyên này mà ảnh hưởng đến đường con nối dõi của Liên Gia hay không? Biết đâu, khi rời khỏi nơi đây thì con cháu lại đầy đàn, gia đình càng ngày càng thịnh vượng.
- Không nói giấu gì ba vị. Thứ nhất, không thể nói tới việc dân cư tại Địa Ngục Thâm Uyên có thể rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103366/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.