Lời xin lỗi của Cù Hiếu Lễ chính là gián tiếp thừa nhận. Một người khi đã có tư tưởng ngoại tình rồi thì cho dù có níu kéo thế nào cũng không thay đổi được sự thật. Trái tim vốn dĩ rất nhỏ bé. Từng tưởng nó có cả tâm thất và tâm nhĩ mà có thể chứa đựng được cả hai hình bóng khác nhau.
Cù Hiếu Lễ khi vẫn còn ở Nguyệt Sa, quả thật trong lòng chỉ nghĩ đến nương tử tần tảo sớm hôm và hai nữ nhi khả ái xinh đẹp. Lại lo lắng vì gánh nặng trên vai nương tử khi trượng phu không có nhà... Có thể lúc đó, ngoài tình yêu thì sự xót thương, kính trọng với nương tử Ngọc thị cứ tăng lên mỗi lúc mỗi cao như diều căng gió.
Chính vì thế, khi lần đầu tiên gặp Hiểu My, hắn còn có thể giơ tay cao lên đầu mà thề thốt, trọn đời sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với nương tử cùng kết tóc. Tuy nhiên, từ lúc trở về, gặp lại Ngọc thị sau mười mấy năm xa cách, quả thật vật đổi sao dời. Nương tử của hắn đã thành một phụ nhân luống tuổi, nhan sắc tàn phai.
Cù Hiếu Lễ không hề chê bai nương tử. Nhưng mà dần dần, hắn phát hiện, đối với người bên gối của mình, chỉ có cảm giác kính trọng lẫn những ray rức, hổ thẹn mà thôi.
Hắn mở phường thêu cho nương tử làm lão bản, xây nhà cao, mua tì nữ hầu hạ nàng, … Cù Hiếu Lễ quả thật đối xử rất tốt với Ngọc Thị. Nhưng mà đây chỉ là bù đắp đơn thuần, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103320/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.