Chương trước
Chương sau
Hắc Ám Sâm Lâm bị tập kích. Cả một bầu trời đỏ rực hỏa cầu. Mặt đất lửa cháy khắp nơi. Vô số thanh âm hoảng hốt từ bốn phía vang lên. Toàn bộ thuộc hạ của Hắc Ám Sâm Lâm đều kéo hết ra ngoài, ngửa mặt nhìn lên, kêu gào tuyệt vọng.

- Các người là ai? 

Tần Doanh nhìn xuyên qua lớp lớp bụi tro, khói lửa. Giữa khung cảnh hỗn loạn và tiếng núi đổ ầm ầm. Giọng nói của hắn vẫn phá lệ rõ ràng. Nội lực quả nhiên không tệ. 

Mới đầu, Vong Trần và Lưu Diễm còn chưa biết hắn đang nói chuyện với ai. Nhưng chỉ chớp mắt sau, cả hai vị hộ pháp hốt hoảng nhìn thấy mấy bóng người từ trời cao đáp xuống. Hình ảnh của họ trong hoàn cảnh hiện tại, mỹ đến dị thường.

Đi đầu tiên là hai nam tử vô cùng soái. Một người trường bào màu nguyệt sắc, hòa chung với mái tóc bạch kim càng làm nổi bật phong thái đế vương và đôi mắt trong xanh, thẳm sâu như bảo ngọc. – Đây chính là vua của các loại dã thú nơi rừng thẩm, núi cao – Thiên Vũ tướng quân.

Người cạnh bên hắn, một thân trường bào màu tím, gương mặt tà tứ, tuấn mỹ siêu phàm. – Còn ai khác ngoài thần thú thượng cổ - Hỏa Kỳ Lân Tử Quân – bị Hiểu My nhặt được tại Nguyệt Sa cấm địa.

Tiếp theo đó là sự xuất hiện của đôi nam nữ mặc trường bào, váy áo màu lam nhạt. Mặc dù ngoại hình không quá nổi bật bằng hai người phía trước, nhưng mà nam thì nho nhã, ấm áp, nữ thì ngũ quan tinh tế, anh khí bừng bừng. Họ đứng cạnh nhau cứ như tiên đồng ngọc nữ, quả là lương duyên được tạo thành bởi đất trời. Khiến cho người người ngưỡng mộ.

Phía sau là hai nam tử. Một người, áo trắng, bộ dáng lãnh đạm như không hề để ý đến xung quanh. Người còn lại có mái tóc màu lam, phong thái như tiên nhân, không nhiễm khói bụi nhân gian nơi trần tục. Đáng kể là cả hai đều là những tuyệt đại mỹ nam. Là những người có thể làm say lòng cả hai phái nữ, nam, nhưng lại khiến họ e ngại, không dám có những suy nghĩ xấu xa hay khinh nhờn, mạo phạm.

Dĩ nhiên, những người được ám chỉ ở đây không bao gồm tên biến thái Tần Doanh.

Điện chủ của Hắc Ám Điện, nhìn nhóm sáu người vừa đáp xuống, nhàn nhã đứng giữa vòng vây của bọn họ như đứng giữa chốn đông người. Mỗi một người đều là: “Tiểu thịt tươi” khiến cho Tần Doanh trong lòng nhộn nhạo, trong đầu nổi lên muôn vàn suy nghĩ xấu xa. Lão nhìn chăm chăm vào vị nam tử có mái tóc màu lam, mắt tối đen lên tiếng:

- Hừ. Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại cố bước vào. Các người đã tới đây rồi thì hãy ở lại luôn đi. 

Tần Doanh nói xong, lập tức ra lệnh cho thủ hạ xông lên. 

Đám thuộc hạ của Hắc Ám điện đầu óc vẫn còn choáng váng, mụ mị bởi cơn địa chấn. Nghe tiếng hét của lão điện chủ, cả người lập tức tỉnh lại. Cầm vũ khí xông tới.

Nhóm người Thiên Vũ, Tử Quân cũng nhanh chóng tiến lên. Mỗ nữ khoanh tay đứng một bên, lạnh lùng nhìn tràng diện chiến đấu xung quanh. Cảm giác ngứa tay ngứa chân làm cả người bức rức, khó chịu.

Haiz. Được người quan tâm chiếu cố, cảm giác quả thật không tệ. Nhưng mà quan tâm đến nỗi cuộc vui thế này lại bắt cô đứng một bên nhìn. Đúng là quái quái à nha. Chưa bao giờ cô thấy đám nam nhân này đồng lòng như thế. Nhưng nghĩ lại. Trong lúc tất cả những người khác đều “bận rộn” đánh nhau sức đầu mẻ trán, mình có thể nhàn nhã nơi này ngắm mỹ nam. Nhân sinh mới đẹp làm sao. Hắc hắc.

Trong lúc mỗ nữ nào đó đắc ý, miệng phì phèo một cây tăm màu vàng chói thì bất chợt, từ phía sau lưng, một cơn cuồng phong ập tới. Tần Doanh thi triển võ kỹ, đánh lén nữ nhân duy nhất tại đây.

Thế nhưng, khi mớ ám khí hình trăng khuyết của hắn chưa kịp rút ngắn khoảng cách với Hiểu My thì đã bị một thanh kiếm màu xanh quét tới, đánh bay. Thanh phong kiếm lâu nay cùng chủ nhân chìm vào giấc ngủ sâu. Giờ lại được nhìn ngắm ánh mặt trời, càng phát ra ánh sáng xanh lập lòe, chói lòa đau cả mắt.

Hiểu My nhìn Lữ Tuấn ở phía xa, mỉm cười. Nhị sư huynh kiếm pháp bây giờ đúng là biến ảo khôn lường. Vượt xa trình độ lúc trước cả mấy cấp bậc. Nam nhân của mình thật lợi hại. Đáng tự hào a.

Đám lâu la xông lên chưa được bao lâu thì ầm ầm ngã xuống, nối tiếp nhau hệt như hiệu ứng đominô. Mặc dù đám người này chỉ cần một chiêu của Thiên Vũ hay Tử Quân cũng đủ diệt sát toàn bộ. Kéo dài thế này, đích thị là muốn đào ra tất cả con bài ẩn giấu của Tử Thần điện, không hơn.

Quả nhiên, dưới sự ép sát của nhóm người Hiểu My, Tần Doanh và hai vị trưởng lão buộc phải ra tay. Bởi lẽ theo quan sát của bọn chúng, nhóm mỹ nam này chẳng qua cũng chỉ giỏi hơn đám lâu la kia một chút, chưa thật sự up hiếp được Tần Doanh cũng như hai vị hộ pháp là Lưu Diễm cùng Vong Trần. 

Thế nhưng, ngay khi điện chủ của Hắc Ám điện xông lên thì đối thủ của lão đã nhanh chóng xuất hiện. Thiên Vũ nhếch mép cười, nhìn lão như nhìn một con cá chết.

Lữ Tuấn đánh nhau với Lưu Diễm. Còn Tử Quân thì rất vui vẻ, lựa chọn hữu hộ pháp. Tên ác tăng này rất hợp khẩu vị của hắn. Nhất là cái đầu bóng loáng, bản mặt núc ních đầy mỡ đó, tốt nhất là khẩy một phát cho nó lăn xuống đất, làm banh đá chơi. (Ặc ặc. Ta mặc niệm năm phút cho hữu hộ pháp của hắc ám điện).

Trò mèo vờn chuột này cũng chỉ kéo dài không quá năm phút. Lưu Diễm bỏ mạng dưới Thanh Phong Kiếm. Cái đầu của Vong Trần thì long lóc, bụi đất, máu me đặc quánh, chả khác gì quả bóng rách của mấy đứa trẻ ở quê (ụa ụa).

Tần Doanh nằm mọp trên mặt đất, ói ra một búng máu. Tử Thần Điện lúc này, ngoại trừ những nữ nhân không có sức chiến đấu đang lẩn trốn bên trong, còn lại thì hoàn toàn bị tiêu diệt. Bản thân của lão cũng đã trọng thương, thất khiếu chảy máu, thê thảm vô cùng.

Tuy nhiên, lúc này, lão vẫn âm hiểm cười. Bởi vì, lão đang dùng máu huyết của mình để triệu hồi A Nhất, A Nhị. Đám thú cưng còn lại cũng đang từ dưới mật thất sâu nhất của Tử Thần Điện, dũng mãnh xông lên.

Thoắt cái, cả Tử Thần Điện sụp đổ. Một công trình bằng bạch thạch màu trắng cứ thế bị hủy hoại. Vô số tiếng rít gào từ bên dưới mặt đất vọng đến. Tần Doanh nghe thấy thì đắc ý, ngửa mặt cười.

A….

Tiếng nữ nhân hoảng hốt la lên. Ba ngàn hậu cung của Tần Doanh, không ít người trở thành mồi ngon trong miệng những con quái thú vừa giải trừ cấm chế.

Những con vật đáng kinh tởm, đại diện cho bộ mặt xấu xí nhất, đen tối nhất trên Phong Linh Đại Lục.

A Nhất là một con đại mãng xà màu trắng đốm hoa, dài gần trăm thước. Thân mình nó to không kém gì con bò sữa. Trên đầu còn mọc lên một cái sừng nhọn hoắc. Những lớp vảy sắc bén tựa lưỡi đao. Mỗi lần di chuyển, đất đá xung quanh lại bị nó cắt nát, lạo rạo kêu vang.

A Nhị là một con đại mãng màu xanh. Toàn thân bao bọc bởi lớp vảy bóng loáng và trong suốt như bảo ngọc. Mặc dù trên đầu nó không có sừng như đồng bọn, nhưng mà lại có thêm con mắt thứ ba, phát ra ánh sáng lập lòe. 

A Nhất và A Nhị vừa xuất hiện đã trườn đến bên cạnh Tần Doanh. Nhìn thấy lão cả người chật vật, máu me, trong ánh mắt bọn mãng xà lóe lên một tia ghét bỏ.

Ha ha. Không ngờ đến nơi đây lại có thể xem được phiên bản sống của truyền thuyết Thanh xà, Bạch Xà. Tiếc là hai con yêu thú này dù có là ác mộng của tất cả mọi người, thì đối diện với đoàn đội có sức chiến đấu thuộc hàng khủng bố như Hiểu My, chúng chỉ có thể run sợ cúi đầu, dám đâu nào phát huy sự ngông nghênh như lúc trước. 

Tần Doanh biến sắc, nhìn hai bảo bối của lão vừa khi nãy còn tỏa ra khí tức nguy hiểm, sắc bén kinh người. Vậy mà, chớp mắt sau, cả hai con đại mãng xà đã mềm nhũn ra, nằm mọp dưới chân hai vị mỹ nam. Bộ dạng như người là dao thớt, ta là thịt cá, xin cứ thẳng tay chặt thịt.

Ha ha. Hai con đại mãng này cũng khôn phết. Không hổ là yêu thú cấp 5, linh trí không thua nhân loại. Biết sợ hãi kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu. Nhân tính không thể xem thường.

Haiz. Dường như tất cả mọi vận rủi từ lúc sinh ra đến giờ đều tập trung vào hết hôm nay, không, đúng hơn là chỉ có thời khắc này mà thôi. A Nhất – A Nhị làm sao đoán được, vừa chui lên khỏi hang động chưa đến mấy giây, trước mắt đã đối diện với hai vị Thần Thú Viễn Cổ. Đã thế, hai bên còn ở tình thế hoàn toàn đối lập. Chơi lớn quá rồi. Kết quả, bọn chúng phải chết là chuyện chẳng thể nghi ngờ.

Những con quái vật còn lại cũng đồng chung số phận với hai bảo bối của Tần Doanh. Thiên Vũ dùng lôi điện đánh chết đám ghớm ghiết chung quanh. Những tia sét trắng xuất hiện từ giữa tinh không, đùng đùng giáng xuống, sáng ngời cả Hắc Ám Sâm Lâm, thu hút sự chú ý của biết bao người trên Phong Linh đại lục.

Tử Quân dùng thần hỏa Hỏa Kỳ Lân, thiêu đốt A Nhất và A Đại. Mùi thịt khét ngập trong không khí, tiếng gào thét của yêu thú vang lên chấn động cả một góc trời.

Một khắc. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng một khắc. 

Tần Doanh sững sờ, mắt trợn trừng nhìn từng con thú cưng của hắn bị sét đánh, bị lửa thiêu. Sự câm phẫn và bất lực ngùn ngụt dâng lên, cổ họng tanh nồng. Một ngụm máu lớn bị phun ra, thẫm ướt bụi Hắc Ám Chi Hoa trên mặt đất trước mặt.

- Sao lại như thế, sao lại như thế? Chuyện này không có khả năng, không có khả năng…

- Ha ha. Sao lại không có khả năng. Chỉ là gan ngươi quá nhỏ, não ngươi quá phẳng, không thể nào tiếp nhận mà thôi.

Hiểu My nhìn dáng vẻ chật vật như chó nhà có tang của hắn, không phúc hậu mà buông lời châm biếm. Niềm vui của cô được xây dựng trên sự đau khổ của đối thủ. Thật sảng khoái vô cùng. Ha ha ha.

Tần Doanh đã bị bức đến cùng đường mạt lộ. Lão lê lết tấm thân tàn, hướng về sâu trong cung điện đổ nát, lớn tiếng gào to:

- Chủ nhân. Thỉnh ngài ra mặt, báo thù rửa hận cho các bảo bối của chúng ta. Chủ nhân? Chủ nhân….

- Wow. Thì ra phía sau lão đúng là có người a. – Hiểu My liếc mắt với Lữ Tuấn và A Thủy kề bên, giọng điệu mỉa mai, khinh bỉ.

- Có người thì sao? Nàng chỉ việc đứng một bên xem kịch, vỗ tay. Phía trước đã có chúng ta biểu diễn.

Tử Quân đang đứng phía trước, quay mặt lại, buông ra một câu nhằm thể hiện sự tồn tại của mình. (Quá đáng yêu. Hi hi)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.