Đoàn người của Thần Dược Cư đi hơn vài canh giờ thì bắt gặp một cảnh tượng kinh điển không thể nào tưởng tượng được.
Trên bãi cỏ non xanh, một nhóm bảy người trang phục màu xanh lam đang quay quần bên bếp lửa. Một con nai bị xẻ thịt, xuyên qua đặt trên chạc cây bắt ngang, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa ra bốn phía. Một lão già và một nam tử tướng mạo xấu xí đang ngồi canh chừng. Chuyện trò câu được câu mất. Chốc chốc, lại vang lên ha hả tiếng cười.
Dưới bóng cây râm mát. Một thiếu nữ nghiêng người tựa vào thân cây, đôi mắt lim dim, vẻ mặt thư giãn. Rèm mi cong vút thi thoảng lại run run. Làm cho nam tử cạnh bên đang cầm một tán lá cọ quạt mát, gương mặt đen sì có chút hồng hồng, ửng đỏ. Mà đối diện với họ, lại là hai nam tử khác, mặt mày trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú lại đang đứng trung bình tấn. Hai tay giơ cao trên đầu, mang theo một tảng đá to. Mồ hôi chảy dài hai bên sườn mặt, rơi xuống chân, từng giọt, từng giọt.
Hồ Phượng Nhi ngồi trên một mảnh vải bạt, hai tay nâng niu từng góc, từng góc Thuận Phong Thảo to bằng cùm tay, cành lá xanh um, phảng phất ánh nắng mặt trời toát lên một vẻ đẹp lung linh như bảo ngọc.
Hồ Phượng Nhi kích động vô cùng. Nhờ có nhóm người Trần Hiểu My với thuật khinh công tuyệt hảo. Dược Phong Cư của cô không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể sưu tập hơn mười gốc Thuận Phong Thảo. Không những vượt mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103233/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.