Không nói tới đám người Trần Trường An lúc này đã khẳng định được vị trí của mình tại địa ngục Thâm Uyên, tung hoành khắp nơi, càng ngày càng thuận lợi.
Thì tại một nơi khác…
Nhìn khắp thiên địa một màu xanh mênh mông, bát ngát, rừng cây rậm rạp, hút mắt trải dài, Hiểu My hít vào một hơi thật sâu, cảm giác một luồng khí trong lành trải khắp tứ chi bách hải, cô thoải mái mỉm cười.
- Cuối cùng cũng có thể đến được đại lục Phong Linh. Không biết nhị thúc và Kim Phượng tỷ bây giờ thế nào?
- Muội yên tâm. Ngạo Thiên Quân là cao thủ, dồi dào kinh nghiệm. Còn Kim Phượng cô nương là thần thú viễn cổ, pháp thuật siêu cường. Họ là một tổ hợp rất mạnh, sẽ không có việc gì đâu.
Thái tử Phi Long nhìn cô thâm tình, nhẹ nhàng lên tiếng. Hiểu My trông thấy hắn như thế, muốn cười cũng chẳng dám cười, nghẹn lại đỏ cả mặt. Bộ dáng sau khi cải trang, dù hắn dịu dàng thể nào thì cái mặt cũng đơ ra, làn da ngâm đen, trông cứ như người gỗ.
Đại Kim vuốt mái tóc vàng rực của mình. Nhìn chăm chăm vào khu rừng phía trước, lơ đễnh nói:
- Chủ nhân, nhìn cánh rừng rậm trước mặt linh khí dồi dào, biết đâu trong đó xuất hiện thiên tài địa bảo gì. Chúng ta có nên đi dạo một vòng, sẵn tay, hắc hắc…
Không đợi hắn nói hết câu, chỉ cần nhìn bản mặt gian xảo và giọng cười đê tiện đó, Hiểu My cũng biết tỏng tong ý định đó là gì.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103208/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.