Chương trước
Chương sau
Hiểu My hét lên bi thống. Sau đó, cô chạy nhanh vào lều, sụp xuống bên dung nhan anh tuấn đang nhắm mắt nằm im. Cô hi vọng đây là một giấc mơ. Lữ Tuấn chỉ ngủ mà thôi. Sau đó, hắn sẽ tỉnh dậy, nhìn cô, mỉm cười ấp áp như gió xuân thoảng qua khe cửa.

Lúc A Thuỷ đến đây, còn có Nữ Vương Giao nhân tộc cùng đi. Vị vua thuỷ tề này nghe nói Nhị sư huynh của Hiểu My bị thương, nên đến xem có giúp ích được gì cho Lữ Tuấn. Bởi qua cuộc trao đổi với Tiểu Bạch trước đây, bà cũng biết được thân thế kiếp trước của Hiểu My; biết đứa con trai mà bà yêu quý vốn có thân phận không phải tầm thường; biết được sự liên quan mật thiết giữa Thái tử Phi long và Thuỷ Thần các đây 2 vạn năm về trước.

Khi hai mẹ con nhà ấy bước vào, đã thấy Hiểu My nước mắt doanh tròng, cả người thoát lực.

- Trần cô nương, tình hình Lữ công tử thế nào?

Hiểu My nhìn người phụ nữ tuyệt sắc vừa xuất hiện, có chút ngỡ ngàng. Sau đó, nhanh chóng đứng lên, đoan trang đón chào, còn không quên cảm tạ sự giúp đỡ của Giao nhân tộc. Nếu không có họ. Trận chiến vừa rồi chưa chắc đã đơn giản vậy mà thắng lợi, diệt sát được Thanh Loan.

Nhìn sang nhị sư huynh bên cạnh, cô tiếc nuối, đau xót thở dài.

- Huynh ấy trúng phải Bạo Vũ Thiên Loan châm. Bị nguyền rủa, sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi. Là ta vô dụng, liên luỵ huynh ấy mới khiến huynh ấy thành ra thế này.

A Thuỷ nghe nói thế thì hết hồn. Bản thân hắn cũng biết rằng, nguyền rủa mà Lữ huynh trúng phải là không cách nào chữa khỏi. Đứng yên nhìn người mình yêu thương cứ thế ra đi. Đây đúng là sự hành hạ lớn nhất đối với một người.

Nữ vương nhìn thấy Hiểu My xúc động, vỗ vỗ lên vai cô an ủi. Sau, bà mới bước tới, thật sâu quan sát vị đại sư trận pháp trong thập nhị phu thần. Lần trước, tuy từng gặp gỡ ở Thuỷ Cung. Nhưng lúc đó, tâm trạng của bà hoàn toàn đặt cả lên thân thể bệnh tật của con trai, nào đã đánh giá cho cẩn thận.

Quả thật, người này tuy không mỹ còn con trai bà, nhưng gương mặt này cũng có thể xưng là thế gian hiếm có. Nhìn rất hiền lành, ấp áp chứ không một bộ dáng miễn dịch hoàn toàn với khói lửa nhân gian như thái tử Phi Long. (Ặc. Bà này tới thăm bệnh mà có tâm trạng rất tốt để so sánh, đánh giá nhan sắc tình địch của con trai. Quả nhiên là một người mẹ tốt, một phụ nữ phi thường).

Nữ vương bệ hạ nhìn Lữ Tuấn, trầm ngâm một hồi mới chầm chậm mở lời.

- Ta có biện pháp làm giảm đi sự tiêu hao sinh mệnh của Lữ công tử. Chỉ là không thể tiêu trừ hoàn toàn nguyền rủa trên người của công tử mà thôi.

- Thật sao? - Hiểu My kinh hỉ vô cùng. Đôi mắt của cô sáng ngời, nhìn Nữ vương tràn đầy hi vọng.

- Thật. Chỉ là phải đưa công tử đến Thuỷ Cung. Nơi đó có giường băng vạn năm. Có thể bảo toàn tình trạng như hiện tại. Ít ra, có thể đợi đến khi cô tìm được biện pháp cứu người.

- Tốt quá, tốt quá rồi. - Hiểu My vui mừng quá đỗi. Giọng nói có chút nghẹn ngào. Cô chạy vội đến cạnh bên Lữ Tuấn, nắm lấy bàn tay to áp vào bên má. Nước mắt thi lăn xuống, rớt vào ngực của Lữ Tuấn, từng giọt, liên hồi.

- Nhị sư huynh, huynh đợi muội. Dù phải trả giá bằng bất cứ giá nào, muội cũng sẽ cứu được huynh. Huynh đã nói muội là hôn thê của huynh, vậy thì huynh phải có trách nhiệm bảo vệ muội cả một đời. Đừng mong vứt muội lại giữa chừng, nếu không, muội sẽ chẳng tha thứ cho huynh. Lữ Tuấn, huynh có nghe muội nói không?

...

Nhìn Hiểu My thâm tình như thế, A Thuỷ có chút ê ẩm trong lòng. Nhưng mà, khi nghe mẫu thân của hắn nói có biện pháp ngăn cản sự tiêu hao sinh lực của nguyền rủa trên thân Lữ huynh. Hắn cũng rất vui mừng. Trong mắt của hắn, Lữ Tuấn là một chính nhân quân tử, một kẻ si tình, rất đáng hâm mộ.

Thiên Vũ cùng Kim Phượng tuy ở bên ngoài, nhưng cũng có thể nghe được lời nói của những người bên trong. Vì thế, cả hai cũng hết sức mừng vui. Thứ nhất là họ luyến tiếc chính bản thân Lữ Tuấn ca, thứ nhì là không muốn một trong Thập nhị phu thần xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến Hoan Hỉ thần và toàn bộ đại cuộc.

Cả nhóm người lập tức hội ý. Kết quả là Lữ Tuấn mang trên người Định thuỷ châu, được Nữ vương dẫn xuống thuỷ cung.

A Thuỷ cùng Hiểu My, Thiên Vũ và Kim Phượng tiếp tục trở lại bờ Nam để hội ngộ với đám người Trần Trường An, vạch ra mục tiêu cho nhiệm vụ kế tiếp.



…………………………………………………………………………..

Nhìn theo thân ảnh Lữ Tuấn được bao bọc trong quả cầu không khí mà định thuỷ châu tạo ra, từ từ chìm xuống mặt biển. Tâm trạng của Hiểu My thật khó để nói thành lời.

Giờ phút này, trong đầu của cô, hiện lên vô số hình ảnh kể từ lúc hai người vừa mới gặp nhau cho đến hôm nay. Tất cả như một cuốn phim tua chậm. Sắc nét đến nao lòng.

Trên đời này quả nhiên không gì chua xót bằng chuyện sinh ly. Hiểu My tự trách bản thân mình trước đây chỉ vô tâm đón nhận mà ít đoái hoài hay đứng trên lập trường của Lữ Tuấn để mà suy nghĩ. Một người đàn ông tốt như thế, nhưng hình như cô đã phụ lòng.

Trái tim Hiểu My nhói lên một cái. Tận sâu trong tâm hồn như có điều gì đó tan vỡ. Lại như có một ngọn lửa vô hình, âm ỉ nhóm lên.

…………………………………………………………………..

Dường như

Bóng tối đi hoang

Trời vừa tắt nắng

Đã loang xuống trần

Sao trời thắp nến sông ngân

Khéo đùa nàng nguyệt

Nửa gần nửa xa

Dường như

Tình đã trong ta

Nhớ nhung từ thuở

Vỡ òa yêu thương

Giấc mơ

Tan giữa vô thường

Mong manh dáng ngọc

Mờ sương chợ đời

Dường như

Tình chỉ rong chơi

Sớm mai

Tỉnh giấc

Ngậm ngùi

Bể dâu…

- Nhị sư huynh, tạm biệt!

……………………………………………………………………….

Nửa tháng sau.

Bốn người của Hiểu My đã có mặt tại Thiên ba Thành. Hơn hai năm mới trở về, Hiểu My lại có cảm giác như một đời trôi qua, xa lắm.

Từng dãy phố, từng con đường tấp nập, không khí vẫn vẹn nguyên. Nhưng Thiên Ba Thành hôm nay, lại thiếu đi một thứ gì đó, làm Hiểu My cảm thấy trống vắng thật nhiều. Lúc này, cô mới hiểu sâu sắc câu nói: “Đời thay đổi khi lòng người thay đổi”. Vì bên cạnh không có một nam tử lúc nào cũng nhìn cô trìu mến, dịu dàng. Cho nên thế giới quan của mỗ nữ cũng u buồn, lạnh lẽo tựa gió đông. Haiz….

Đàn ưng sư lúc này tuy chỉ còn mười hai con, nhưng sự xuất hiện của chúng đã gây kinh động cho toàn bộ cư dân sinh sống tại Thiên Ba Thành. Vóc dáng to lớn, vĩ đại, tư thế lại uy dũng, oai hùng. Đám sư tử đầu ưng có bốn cánh này lập tức trở thành ước ao của toàn nhân loại trong thành trì.

Tiếc thay, phương hướng mà đàn Ưng sư hướng tới lại chính là Dãy Hằng Sơn – nơi toạ vì của Vô Cực kiếm phái. Đó là tông môn chủ trì toàn bộ Đông Phương Thành, ai dám tranh phong.

Đàn ưng sư không đáp xuống Phi Sơn Trấn mà thẳng tiến một đường rồi đáp xuống chân núi của ngọn Đại thần sơn. Lúc này đây, đã có một đoàn người đứng đợi ở cổng vào ra. Người đứng đầu là một nam tử tóc bạch kim, gương mặt hoàn mỹ lạnh lùng được tôn lên khi khoác lên người bộ trường bào màu lam nhạt.

Bên cạnh hắn là một nam tử áo trắng tư thế tiêu sái, ung dung, dẫn theo hai mươi lăm thành viên của Thần Võ binh đoàn, xếp thành hàng đứng đợi. Nhìn thấy Hiểu My vừa nhảy xuống từ lưng Ưng Sư, cả lũ đồng thanh cúi đầu chào, kích động hô to: Lão đại!

Trần Trường An tiến tới bên cạnh Hiểu My, mặt nhu hoà lên tiếng:

- Tỷ tỷ. Vất vả rồi.

Hiểu My ôm lấy đệ đệ, ánh mắt vui vẻ nhưng trong con ngươi vẫn thoáng qua một chút u buồn. Sau đó, cô quay sang, nhìn nam tử áo trắng nở nụ cười, gật đầu chào hỏi: Lạc sư huynh!

Lạc Vô Trần cũng cười. Nhưng khi nhìn lại những người phía sau cô thì đôi mày nhíu chặt lại:

- Hiểu My, sao không thấy Lữ Tuấn trở về cùng muội. Đệ ấy có việc gì à?

Kim Phượng, Thiên Vũ cùng A Thuỷ cũng lục lục nhảy xuống, tiến đến đứng cạnh bên Hiểu My. Cả đám đều nhìn Lạc Vô Trần, âm thầm ra hiệu. Ý bảo hắn đừng hỏi, không thấy mắt của Hiểu My đã đỏ lên rồi sao?

Lạc Vô Trần nhìn biểu hiện của họ, lại thấy đôi mắt ngấn lệ nhưng nén không cho nó chảy xuống của Hiểu My, hắn tự dưng có dự cảm xấu. “Lẽ nào Lữ Tuấn sư đệ đã xảy ra chuyện gì? Nếu không? Sao hắn lại có thể để người trong lòng bi thương như thế?”

Đúng thật là chuyện xảy ra với Lữ Tuấn, Hiểu My không có dùng truyền tin thạch để báo lại với đám người Trần Trường An. Cô muốn chính miệng mình sẽ nói với chưởng môn. Cô nợ Kiếm Trung Quân và cả Lữ Gia một lời xin lỗi.

Hiểu My cười buồn, tiến lại cạnh bên đám người Hồ Phi Tiếu, Trần Đại Uy. Nhìn thấy hai mươi lăm nam tử đều bình an xuất hiện tại nơi đây, cô có chút an ủi trong lòng.

Hai bên gặp nhau, tâm sự mấy lời. Nhưng ý chưa hết, chuyện chưa vãn, đã thấy từ xa hai thân ảnh tiến đến. Nam anh tuấn, đĩnh đạc. Nữ hoạt bát, nhẹ nhàng. Nếu không phải Đỗ Minh và Phương Tình thì còn chính ai.

- Đại sư huynh, tiểu sư tỷ. Đã lâu không gặp rồi.

Hiểu My thân là sư muội, vai vế thấp hơn nên khi gặp hai người này, dĩ nhiên là cô chủ động chào hỏi. Còn cái chức Hoan Hỉ thần này, nói ra e rằng họ rất khó để tin. Vì thế, ngoài trừ Vô cực tử và một số ít người, còn lại, ai ai cũng đều không biết. Đây cũng là vì bảo vệ an toàn cho Hiểu My và kiếm phái Vô Cực với tất cả đệ tử bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.