Chương trước
Chương sau
Chu Nhược Hồng trầm ngâm trong thoáng chốc, sau đó, nhìn mọi người với vẻ mặt vô cùng quan trọng:

- Đám yêu thú tấn công chúng ta hôm nay, trên người chúng có mùi đan dược.

- Cái gì? Đan dược?

- Phải. Có lẽ là Bạo hoả đan, loại đan dược có thể kích thích yêu thú bạo phát hoàn toàn. Có điều, hàm lượng không nhiều lắm. Nếu không, chúng ta ôm nay e là….

Người của hai đại phái đều trầm tư suy nghĩ. Theo lời của Nhược Hồng, rõ ràng có người cố tình hạ thuốc lên lũ yêu thú. Nhưng mục đích của chúng là gì? Đối tượng nhằm vào là ai? Liệu chỉ có nhóm người Tiêu Tuyết gặp phải hay những nhóm khác cũng tương tự?

- Tỷ tỷ, có khi nào là người của Hắc Nha Lang không? Giọng Trường An khe khẽ vang lên bên tai của Hiểu My. Chỉ là thấy tỷ tỷ mãi không lên tiếng, cậu cũng không tiếp tục nói gì.

Lúc này, một nam đệ tử của Minh Tâm đan phái đột nhiên vụt đứng dậy. – Ta phải đi tìm bọn người Tiểu Ái. Ta không yên tâm về họ.

- Khương sư huynh. Huynh ngồi xuống đây cho muội. Cả đám chúng ta đều trọng thương thành bộ dáng này. Huynh muốn để mọi người lo lắng cho huynh nữa sao?

Thanh âm Tiêu Tình đầy sốt ruột. Hiểu My ngồi gần đó, không nén nổi tò mò, khều khều Chu Nhược Hồng, hỏi nhỏ:

- Tiểu Ái là ai?

- Ý trung nhân của huynh ấy. Đang ở cùng nhóm đệ tử còn lại của bản môn.

À. Ra là vậy. Hê hê, chỗ này có chút ám muội nha. Đưa mắt đánh giá lại người được gọi là Khương sư huynh kia, quả nhiên có bộ dáng của một si tình lang. Tiếc là không phải một mỹ nam thoát tục như Trường An, chẳng ấm áp như Nhị sư huynh, lại càng không như Đỗ Minh, một người luôn làm người khác cảm giác an tâm, chín chắn. Hèn gì, tiểu Ái lại không đi cùng anh ta. Thật tội a!

Haiz, cũng may mà Khương Lỗi không biết trong lòng Hiểu My nghĩ gì. Nếu không, có thể anh ta sẽ chọn cách đập đầu vào đậu hủ mà chết quách đi. Không đẹp trai đâu phải là lỗi của anh ta. Nhưng dường như mỗ nữ nào đó đã quên, mấy mươi năm đời trước cũng chỉ là một nữ nhân khiêm tốn. Khiêm tốn đến mức không tìm được một tình yêu đích thực cho riêng mình.

Hiểu My đang tự đắm chìm vào những suy nghĩ của bản thân, không hay biết cuộc nói chuyện của mọi người đã liên tục luân chuyển chủ đề, cũng chẳng nghe kỹ lời của Trường An vừa nhắc đến tổ chức Hắc Nha Lang mà cô đang tìm kiếm.

Người ngồi bên cạch Võ Thường Phong nhìn đội ngũ Vô Cực Kiếm Phái người nào người nấy bộ dáng phong lưu, tiêu sái, có chút hâm mộ. Quay qua nhìn tiểu Phong tử, lên tiếng hỏi dò:

- Thường Phong huynh, các huynh bên này có gặp phải tình huống tương tự như vậy chưa?



- Tương tự gì? Tiểu Phong tử hơi hơi giật mình.

- Thì yêu thú bị trúng thuốc đó.

- À, à… Gương mặt tròn vo thoáng qua một nét suy tư. Nhíu cặp mày thành những nét gấp, kiểm qua kiểm lại từng hồi chiến đấu trong trí nhớ. Hồi lâu, trước sự chờ đợi của đối phương, nhẹ nhàng phun ra một câu: Không biết nữa.

Ai, thật sự đúng là anh ta không biết. Chiến lực của nhóm người Vô Cực kiếm phái phải nói là quá khủng, bọn yêu thú xông lên gặp phải Lữ Tuấn hay Khải Kỳ còn đỡ. Xui xẻo mà đụng hai ôn thần của Tứ Thần Sơn thì chỉ có thịt nát xương tan. Chết không nhắm mắt.

Lữ Tuấn nhìn các đệ tử của Minh Tâm đan phái, suy nghĩ một chút rồi đệ nghị:

- Đoàn người chúng tôi đang định đến chỗ Huyết Liên Hoa, nếu mọi người không ngại cứ đi chung, như vậy cũng có thể quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau.

Chu Nhược Hồng làm đội trưởng bên đây, sau khi trao đổi với mọi người cũng gật đầu đồng ý. Ngoài ra còn hứa, nếu gặp được Huyết Liên Hoa, họ chỉ hỗ trợ chứ không động tâm, tranh giành. Đồng thời, họ cũng muốn tranh thủ ít ngày nghỉ ngơi, đợi các vết thương không còn đáng ngại. Đoàn đội hai bên sẽ tiếp tục tiến lên.

……………………………………………………………………

Một hướng khác của Ma Lâm sơn mạch. Đỗ Minh dẫn theo các sư đệ đang tìm kiếm Tinh Thần Thạch. Dựa vào bản đồ, vị trí của nó ở gần đây, nhưng họ lục tìm thế nào cũng không thấy.

- Đại sư huynh, có khi nào đã có người nhanh tay lấy trước chúng ta rồi hay không?

- Ta cũng không rõ. Mình cứ cẩn thận tìm kỹ hơn, biết đâu sẽ có phát hiện bất ngờ. Hơn nữa, ta không tin Tinh thần thạch lại dễ tìm như vậy. Sẵn tiện, nếu mọi người sợ lãng phí thời gian thì cứ sưu tầm thảo dược mang về cho môn phái. Sơn mạch này thứ không thiếu nhất ngoài yêu thú còn có thảo dược đó nha.

Quách Khải Du im lặng nãy giờ, nghe tới hai từ yêu thú, bất giác nhăn mày. Do dự một hồi, rồi nhìn về phía đại sư huynh, lên tiếng:

- Đại sư huynh, đệ có chuyện này, không biết có nên nói với mọi người không?

- Có chuyện gì? Quách sư đệ cứ việc nói thẳng. Chúng ta là đồng môn, thân như huynh đệ, còn khách sáo làm chi.

- Huynh có nhớ đám ong điên truy kích chúng ta hôm qua không? Trên người chúng, hình như có mùi thảo dược? Trước đây đệ chưa thấy qua tình huống này.

Nghe tới hai từ “Ong điên”, mọi người đều rung mình ớn lạnh. Rờ rờ mấy vết bỏng đỏ rộp trên người, lòng cảm thán vô biên. Quả thật, mãnh hổ nan địch quần hồ. Tài giỏi như Đỗ Minh cũng không tránh được vài vết chích. Nếu không có giải độc đan thì giờ cả đám cũng chẳng nguyên vẹn đứng đây.

- Quả thật là ong điên. Trước giờ, mình đều biết là ong không thể xuống nước. Vậy mà lũ này, toàn yêu thú cấp 1, cấp 2 lại ào ào đâm đầu vào hồ truy kích chúng ta. Ai…. Đúng là oan nghiệt a.

Thái Thiếu Nam vuốt vuốt chỗ sưng nhức trên mông, mở miệng càm ràm. Nhưng khi nhìn sang nữ nhân duy nhất trong đội đến giờ vẫn phải mang khăn che mặt, lòng thấy an ủi không ít.

Đỗ Minh nghe thấy lời của Khải Du, càng nghĩ càng thấy nghiêm trọng. Nếu thật sự có người khống chế yêu thú, vậy Giao lưu hội lần này, e là mọi người lành ít dữ nhiều.

Trương Hàn Kiệt ngồi trên một tảng đá, dùng khăn lụa trắng nhẹ nhàng lau vuốt lưỡi đao. Biểu hiện của một người yêu đao như sinh mạng. Tuy dáng vẻ có chút dửng dưng, nhưng thật ra, hắn vẫn đang không ngừng cân nhắc chung một vấn đề với đại sư huynh.

- Mọi người đoán, kẻ khống chế yêu thú có khả năng là Hắc Nha Lang không?

-Hắc Nha Lang? Bốn âm thanh đồng loạt vang lên, có lớn, có nhỏ, có nam, có nữ. Nhưng giống nhau ở chỗ, giọng nói nào cũng tràn ngập nghi ngờ.

Grào…. Grào….

Đúng lúc này, những tiếng rống giận dữ vang lên cách đó một khoảng khá xa. Khải Du lắng tai nghe thật kỹ rồi khẳng định:

- Đại sư huynh, là Hùng Sư, ít nhất phải yêu thú cấp bẩy. Xem ra có nhóm người nào đó trêu chọc nó rồi.

- Yêu thú cấp 7 Hùng sư, lợi hại thế nào? Trương Hàn Kiệt nắm bảo đao đứng dậy. Đáy mắt loé qua hứng thú dạt dào.

- Có thể sử dụng thuộc tính thổ, sức mạnh kinh người. Mỗi cú đấm khoảng mấy vạn cân. Da dày hơn bảo giáp, khó lòng xuyên thủng. Điểm yếu duy nhất là đôi mắt. Tuy nhiên, cơ hội đánh trúng mắt nó vô cùng nhỏ. Huynh muốn thử sao?

- Thử? Ta không thử. Cái ta muốn là tinh hạch của nó, có thể tăng thuộc tính cho Yêu Nguyệt đao của ta.

- Vậy thì đi thôi. Đỗ Minh dứt khoác. Cứ đến đấy xem xét tình hình, tuỳ cơ ứng biến.

Sau khi quyết định, cả 5 người lập tức vận khinh công, bay về hướng diễn ra chiến đấu.

Vừa đến khu vực lân cận, đã thấy một đầu Hùng sư cao hơn 5 thước đang điên cuồng điều khiển đất đá xung quanh vừa phòng hộ, vừa công kích đám người mặc đồng phục tím than.

- Đại sư huynh, là yêu thú cấp tám. Hơn nữa, nhìn ánh mắt đỏ ngầu của nó, chắc trúng thuốc rồi. Tình huống rất tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.