Chương trước
Chương sau
“Chưởng môn, cấp báo! Giáo chủ ma giáo lại tới tận cửa đòi tỉ thí rồi ạ!” Một đệ tử xông vào đại sảnh, bẩm báo với chưởng môn ngồi trên cao.
“Nói bản tôn hiện đang bế quan.” Tề Ninh phất nhẹ ống tay áo, ý bảo đệ tử đi ra ngoài, chờ đệ tử rời đi được một lúc, hắn đột nhiên đứng dậy, đi qua đi lại, làm sao bây giờ áaaaaaa!
“Hệ thống hệ thống, cưng có đó không hả? Có đó không? Có đó không…” Tề Ninh cứ nói đi nói lại câu “có đó không” gần cả trăm lần, làm cho giọng cậu vang vọng khắp đại sảnh không người. 
Tề Ninh vốn là một sinh viên thế kỷ 21 vừa mới tốt nghiệp, vì cái tội đi qua đường mà cứ dán mắt vào điện thoại nên đã được đại thần tai nạn giao thông – chan tặng cho một vé xuyên thẳng đến thế giới tu chân không khứ hồi. Thế rồi cậu bị nhét vào cơ thể của một đệ tử cỏn con thuộc phái Vọng Vũ, lại còn bị đính kèm với một cái hệ thống tích điểm thông qua các nhiệm vụ, bắt buộc cậu phải chăm chỉ cày cấp lên tới Lv.99, trở thành ông trùm tu tiên ở thế giới này, vinh dự ngồi lên ghế chưởng môn phái Vọng Vũ. Ngày nào cậu không ngủ thì cũng phải giả vờ trâu bò, không có tí vui vẻ sung sướng nào.
Không ngờ tới một ngày đẹp trời, khi Tề Ninh tỉnh dậy trên chiếc giường to lớn mềm mại lại đột nhiên phát hiện mình không nghe thấy tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống. Thoạt đầu cậu cũng chả thèm để ý, lúc trước cậu với hệ thống cũng từng cãi nhau, hệ thống cũng chỉ giận dỗi rồi bỏ nhà đi bụi vài ngày thôi. Nhưng lần này đến cả tháng rồi cũng không thấy hệ thống đâu, cậu mới nhận ra hệ thống thật sự bốc hơi mất rồi, bàn tay vàng của hắn cũng biến mất theo chân hệ thống luôn! Cậu phải làm sao bây giờ! Nhỡ kẻ thù của cậu tới tìm cậu báo thù thì sao? Cậu còn chẳng dám nghĩ tới viễn cảnh “tốt đẹp” đó.
Vào lúc Tề Ninh chết, cậu đã gặp một em gái dễ thương, cô hỏi hắn, này con, con làm rơi bàn tay vàng, hay con làm rơi bàn tay bạc, hay con không có cái nào. Tề Ninh không thèm suy nghĩ đã chọn ngay bàn tay vàng. Ai lại ngu ngốc khai thật rồi làm người phàm chứ?
Ngày đầu tiên hệ thống biến mất, cậu nhớ hệ thống, ngày thứ hai hệ thống biến mất, cậu rất nhớ hệ thống, ngày thứ ba mươi hệ thống biến mất, cậu cực kì nhớ hệ thống.
Đói chết mất, hay là đi trộm một ít đồ ăn rồi nhớ sau? Thật không ngờ đường đường là một Tiên Tôn mà muốn lấy tí đồ ăn còn phải chờ đêm xuống để lén lút đi trộm, đã vậy phòng bếp cũng còn đúng cái màn thầu lạnh ngắt! Thảm quá, quá thảm!
“Haizz…” Tề Ninh tủi thân lủi vào góc phòng, ngồi vẽ mấy vòng tròn trên đất, cứ trốn tránh thế này cũng không phải cách, phải làm sao để tự cứu lấy mình đây, cậu còn chưa muốn chết.
Hay luyện lại từ đầu nhỉ?
Nói là làm, Tề Ninh chạy ngay đến Tàng Thư Các của phái Vọng Vũ mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của đám đệ tử xung quanh, hình như cuốn “Luyện khí từ nhập môn đến tinh thông” nằm ở chỗ này mà? Sao lại không thấy nó đâu rồi?
“Chưởng môn sư tôn, xin hỏi ngài đang muốn tìm bộ công pháp nào ạ? Đệ tử có thể tìm giúp ngài!” Đệ tử A của môn phái nói.
“Luyện… Khụ! Gần đây bản tôn có nghĩ tới vài thứ, muốn xem lại cuốn bí tịch “Luyện khí từ nhập môn đến tinh thông”, ngươi biết nó đang nằm trên kệ nào không?” Tề Ninh chắp tay sau lưng, giả vờ cao thâm nói.
““Luyện khí nhập môn” có tổng cộng mười cuốn, đám đệ tử nhập môn đã mượn chúng hết rồi, để đệ tử đi lấy cho ngài một cuốn.”
“Tốt, vậy ngươi đi lấy đi để bản tôn xem qua, nhớ đi nhanh nhanh chút.”
“Vâng ạ.” Đệ tử A vội vàng chạy tới chỗ đám đệ tử nhập môn dưới chân núi, tùy tiện tìm một đệ tử đang nghiên cứu “Luyện khí từ nhập môn đến tinh thông” rồi chạy gấp về Tàng Thư Các. Đệ tử Giáp Ất thấy vậy thầm nghĩ, chắc lại đi nịnh nọt ai đây mà.
Tề Ninh vừa nhận được cuốn “Luyện khí từ nhập môn đến tinh thông” thì mở ra ngay.
“Luyện khí từ nhập môn đến tinh thông”: Luyện khí là cơ sở của tu tiên, chớ vội chớ kiêu.
Ngưng thần, hấp khí, khí tụ đan điền, nội thị đan điền… Khoan, đan điền ở đâu? Xem là xem kiểu gì? Chết tiệt, ai có thể giải thích cho hắn mấy cái từ vớ vẩn này là gì không! Sao không đổi tên thành “Luyện khí từ nhập môn đến bỏ cuộc” luôn đi.
Tề Ninh vội vàng học thuộc lòng trước, chờ đã, cậu làm gì còn bàn tay vàng nhìn một lần là nhớ đâu! Đậu má!
“Đại đệ tử Giáp, ngươi chép bản công pháp này một lần rồi mang đến phòng ta.” Không học thuộc được thì vẫn còn nguồn lao động miễn phí, hehehe. “Đúng rồi, ngươi tìm luôn cho bản tôn một bản Đồ giải huyệt vị nữa.”
Nửa tháng sau, Tề Ninh nhờ Đồ giải huyệt vị mới có thể miễn cưỡng nhập môn, muốn từ Luyện Khí lên đến Độ Kiếp còn phải chờ bao nhiêu mùa quýt nữa đây.
“Sư tôn, ngài có ở trong đó không?” Đệ tử Ất đứng ngoài phòng Tề Ninh gọi vọng vào.
“Có chuyện gì thế?”
“Nhã Văn Tôn Giả đến bái kiến sư tôn, nói muốn luận với sư tôn mấy câu thơ.”
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Nhã Văn Tôn Giả đến bái kiến sư tôn, nói muốn luận với sư tôn mấy câu thơ.”
“Không đúng, câu trước.”
“Sư tôn, ngài có ở trong đó không?” Đệ tử Ất hoang mang nói.
“Không có!” Tề Ninh nói vọng ra. “Nhân tiện, ngươi nói với toàn bộ đệ tử trong phái, ta muốn bế quan tu luyện một năm, tạm thời để đại đệ tử Giáp thay ta lo liệu mọi việc.”
Nhã Văn Tôn Giả rảnh rỗi chạy tới đây làm cái quái gì cơ chứ, thực ra trình độ văn chương của cậu cũng chỉ tương đương với mấy đứa trẻ con học tiểu học, nhớ năm đó nhờ có hệ thống, cậu đứng trước mặt Nhã Văn Tôn Giả làm mấy chục bài thơ, vang danh thiên hạ, giờ hệ thống không còn nữa, cậu lấy cái gì mà so tài văn chương với người ta!
Bế quan một năm, Tề Ninh thành công tu đến Luyện Khí. Sau Luyện Khí là tới cái gì nhỉ, à đúng rồi, tới Trúc Cơ. Tề Ninh phái đệ tử Bính đi lấy toàn bộ các loại công pháp Luyện Khí, Trúc Cơ, Khai Quang, Linh Hư, Ích Cốc, Ngưng Mạch, Kim Đan, Nguyên Anh, Hợp Thể, Không Minh, Tịch Diệt, Đại Thành, Độ Kiếp, nếu mỗi lần tiến giai đều phải chạy tới Tàng Thư Các lấy một quyển thì quá tốn công!
Đại đệ tử Giáp đi đến trước phòng Tề Ninh, gõ nhẹ: “Sư tôn, ngài có ở đây không?”. truyện tiên hiệp hay
Tề Ninh đang ở trên giường đọc “Khai quang từ nhập môn đến tinh thông”, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã lập tức giấu hết mấy cuốn sách xuống gầm giường.
“Vào đi.” Tề Ninh chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn trên ghế, khẽ phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay.
“Sư tôn vừa xuất quan đã gọi các đệ tử mang toàn bộ công pháp nhập môn chúng ta có, chắc chắn tu vi của sư tôn đã tiến bộ, con đặc biệt tới chúc mừng người.” Đại đệ tử Giáp chắp tay nói.
Tiến bộ thì không thấy, nhưng thụt lùi thì lại có đây này, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?
“Bản tôn bế quan một năm, chỉ là tự dưng ngẫm tới vì sao đa số đệ tử đều chỉ dừng ở Trúc Cơ mà không có tiến triển gì. Ta chỉ thuận tiện tìm tòi nghiên cứu công pháp bí tịch xem chúng có vấn đề gì không mà thôi.”
“Sư tôn quả nhiên lợi hại, không biết sư tôn đã tìm ra nguyên nhân chưa ạ?”
Tề Ninh chột dạ, nhưng ánh mắt cậu không để lộ một chút xíu nào, chắc thế: “Vẫn chưa, thế nên ta mới kêu đệ tử tìm cuốn công pháp khác để nghiên cứu.”
Đại đệ tử Giáp thấy sư tôn nói vậy: “Vậy sư tôn tiếp tục nghiên cứu đi, đệ tử không làm phiền người nữa.” Trước khi đi, hắn đóng cửa lại, mắt nhìn thoáng qua phía dưới giường, cúi đầu cong môi cười rồi rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.