Thẩm Độc, có phải ngươi muốn chết không? Thật lâu trước kia, Thẩm Độc cũng từng hỏi bản thân như vậy.
Lúc đó y tự trả lời: Không, ta sẽ không chết, ta không thể chết được, ta…Không muốn chết, ta phải sống sót, phải sống thật lâu thật dài.
Nhưng hôm nay…
Y chớp mắt, dường như muốn xua tan cảm xúc lan tràn trong con ngươi, không muốn để người khác nhìn ra manh mối, hay là không muốn để bản thân cảm nhận rõ ràng.
Tiếp đó nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời: “Là sắp chết rồi.”
“…”
Trong nháy mắt, đột nhiên Cố Chiêu có cảm giác bị người chém cho một đao, lưỡi đao găm sâu vào lồng ngực, máu tươi ào ạt chảy ra.
Nhưng trái tim còn chưa ngừng đập, nên máu chảy càng nhanh hơn.
Quen biết Thẩm Độc năm năm.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy y nói một câu như vậy.
Thẩm Độc là kẻ chết tử tế không bằng vẫn còn sống, không bao giờ chịu chết, hắn tin dù có ném y vào trong rừng, chỉ được ăn cỏ nuốt rễ cây, y cũng không dễ dàng nói ra từ “chết”.
Nhưng giờ đây…
Câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai.
Cố Chiêu hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
Qua thật lâu vẫn không ai mở miệng.
Thẩm Độc chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, sau đó cười: “Ha, họ Cố, không phải là ngươi không nỡ nhìn ta chết đấy chứ?”
Mang theo ý tứ trêu đùa hờ hững.
Nói năng tùy tiện.
Thích thú ngân nga, như mây trôi bồng bềnh cuối chân trời.
Cố Chiêu chăm chú nhìn y, nụ cười bên môi nhạt dần, nhưng giọng điệu vẫn mê người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tang/4179478/chuong-33.html