‘Cũng.’
Dùng từ này có cảm giác rất kì diệu, thậm chí đến mức vi diệu.
Chỉ một chữ thôi, có thể là cái này, cũng có thể là cái kia. Đến cùng nó có ý tứ gì, thực ra còn phải phụ thuộc vào tâm tư người nghe, trong tiềm thức muốn nghĩ như thế nào.
Thẩm Độc hỏi xong cũng im lặng.
Ngón tay của hòa thượng vẫn đặt trên mạch đập cổ tay y không hề dời.
Chỉ là khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần. Đôi con ngươi tà mị của Thẩm Độc đánh giá hòa thượng gần trong gang tấc, từ đây có thể thấy rõ vành tai của hắn, lông mi thật dài, hai mắt ôn hòa, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím.
Hoàn mỹ đến mức như tạo vật của trời cao.
Cho nên trong phút chốc ánh mắt hòa thượng lấp lóe, y cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đó là ánh mắt cực nhạt nhưng cũng cực sâu, chỉ hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn y, trong đôi mắt thâm thúy, lần đầu tiên biểu hiện rõ ràng ý định dò xét kĩ càng.
Dường như đang muốn biết lời này của Thẩm Độc là thật hay giả.
Hoặc đang suy ngẫm, từ “cũng” trong lời y nói, rốt cuộc có ý gì.
Thật lâu sau vẫn không ai mở miệng.
Mắt thấy hòa thượng không trả lời, hoặc có lẽ, ánh mắt dò xét kĩ càng của hòa thượng làm cho y nảy sinh cảm giác vô cùng không thoải mái, so với ánh mắt lần trước y nghiền chết con kiến còn sâu thẳm hơn.
Càng khiến y khó chịu…
Trong lòng buồn phiền một hồi, Thẩm Độc nhếch khóe môi, cuối cùng thờ ơ rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tang/4179468/chuong-23.html