Chương trước
Chương sau
Chương 22: Đoạn diệt phàm tình.

Năm người chậm rãi bước vào trong khu rừng, dẫn đầu là một trung niên đạo sĩ dáng người cao thẳng, trán cao, mày rậm, mắt phượng, dưới cằm để ba chòm râu dài, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, đạo bào màu lam có chút cổ xưa nhưng được giặt sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong phạm của một cao nhân.

Sau lưng trung niên đạo sĩ là ba nam một nữ, tuổi đời đều khoảng hơn hai mươi, nhìn qua đều có dáng vẻ hiên nang, đầy sức sống. Khúc Thanh Mặc bĩu môi chạy về đến trước mặt trung niên lão đạo, ra vẻ đáng thương nói:

- Sư phụ, đệ tử biết sai rồi.

Nam Dương chân nhân mỉm cười a a, không có lấy nửa điểm ra vẻ ta đây trưởng giả, trước tiên cúi người trả lễ Khúc Thanh Thạch, trên miệng liên tục nói không dám, tiếp đó khuôn mặt hiền lành đưa tay gõ một cái lên đầu vị tiểu đồ đệ Khúc Thanh Mặc, trách mắng:

- Đứa nhỏ này!

Khúc Thanh Mặc giả bộ ôm lấy đầu, mặt mày nhăn nhó chịu đựng một lát, rốt cuộc cười lên khanh khách, làm nũng với sư phụ:

- Đệ tử biết sai rồi, sư phụ bỏ qua cho con lần này nhé!

Nam Dương chân nhân nhưng lại lắc đầu:

- Trước hết con hãy nghe kỹ một vài đạo lý này đã.

Nói xong, Nam Dương chân nhân dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói:

- Thứ nhất, sự việc ở Khổ Nãi sơn ly kỳ cổ quái, nói không chừng bên trong có sự tham gia của đám tà ma ngoại đạo. Tu vi của con còn thấp, bồng bột lỗ mãng chạy đến đây, vạn nhất có việc gì ngoài ý muốn không chỉ không cứu được người, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân mình cũng khố.

Khúc Thanh Mặc thu liễm nét cười, còn nghiêm túc xác nhận.

- Hai là, Đông Hải Càn chúng ta và Chu Ly đạo tràng cùng là thiên hạ chính đạo, lý ra là nên giúp đỡ lẫn nhau, chẳng qua cho đến tận bây giờ chư vị cao nhân của Chu Ly đạo tràng vẫn không hề mời chúng ta tương trợ, bọn họ tự mình tra kiện án tử này. Lúc này trong Khổ Nãi sơn xuất hiện Đông Hải Càn đệ tử, rất không thỏa đáng.

- Thứ ba …

Nam Dương chân nhân bỗng nhiên thở dài:

- Tu thiên ngộ đạo, điều kiêng kỵ nhất đó là bị phàm tình ràng buộc. Ta không để cho con xuống núi đó chính là muốn con thanh tâm. Còn về ngọn linh đăng kia, đã là của con thì do con tự mình xử trí, bị hủy cũng không có gì.

Lương Tân nhíu mày không nói gì. Liễu Diệc trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, chẳng qua lúc này hắn đang khom người cúi đầu, ngoại trừ huynh đệ trong nhà ra người ngoài nhìn không ra vẻ mặt của hắn.

Khúc Thanh Thạch thì khom người nói: - Việc này tội ở trên người vãn bối. . .

Nói còn chưa hết, Nam Dương chân nhân đã ngắt lời hắn: - Không liên quan đến ngươi, đạo tâm của Thanh Mặc phải dựa vào bản thân nó tham ngộ, nếu thật sự phải truy cứu tội lỗi thì vẫn là lỗi ở kẻ làm sư phụ là ta đây.

Khúc Thanh Mặc lập tức quỳ rạp trên mặt đất: - Là đệ tử sai, sự phụ xin đừng tự trách.

Nam Dương chân nhân lắc đầu nói: - Cho nên, con một mình chạy đến Khổ Nãi sơn dù sao vẫn phải chịu một chút trách phạt.

Nói xong, lão đạo lại chăm chú nhìn về phía Khúc Thanh Mặc, cho đến khi nàng vô cùng ủy khuất gật đầu, lão mới a a cười nói: - Bớt giả bộ đi, con biết rõ vi sư sẽ không phạt nặng mà.

Khúc Thanh Mặc chu cái miệng nhỏ: - Phạt nhẹ cũng không tốt bằng không phạt. . .

Ai cũng có thể nhìn ra được giữa nàng và Nam Dương chân nhân quan hệ giữa hai sư đồ là cực tốt, nếu nói nàng ''được yêu sinh hư'' cũng không tính quá phận.

Lão đạo ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: - Khúc Thanh Mặc tự tiện xuống núi, trái với môn quy, phạt thứ nhất, sau khi hồi sơn hàng ngày diện bích suy nghĩ, kỳ hạn là một năm. Ngươi có phục hay không?

Khúc Thanh Mặc quỳ trên mặt đất, yếu ớt trả lời: - Chịu phục!

- Phạt thứ hai, sau khi hồi sơn, đến chỗ Chỉ Lộ sưđệ tiếp nhận Mê Đồ tam tiên! Ngươi có phục hay không?

Thân thể Khúc Thanh Mặc run lên, đôi mắt đỏ hồng, Mê Đồ tam tiên là tiên hình mà Đông Hải Càn giáo huấn đệ tử. Trước hết không nói đến việc ba roi này đau đớn đến mức nào, tiểu nha đầu từ nhỏ thiên phú cực cao, ở trong môn phái rất được sủng ái, cũng là bảo bối màđám sư huynh sư tỷ phải nâng niu trên tay, tâm cao khí ngạo có thừa, bị ba roi này sựủy khuất không cần nói cũng biết.

Quả nhiên, một vị nử tử tuổi trẻđứng ở sau lưng Nam Dương chân nhân, nhỏ giọng cầu tình cho Khúc Thanh Mặc: - Sư phụ, tiểu sư muội đã biết sai rồi, ba cái mê đồ tiên này liền miễn đi thôi.

Ba tên đệ tử còn lại cũng lần lượt gật đầu, đồng loạt thuyết phục Nam Dương thu hồi trách phạt.

Nam Dương không hề bị đả động, nghiêm túc lắc đầu:

- Câm miệng! Ta nhất định phải xóa sạch phần kiêu ngạo tự mãn này của nó! Nhập môn mới được vài năm đã dám một mình xuống núi, đứa nhỏ này bị các ngươi làm hư rồi!

Tứ đại đệ tử đồng loạt ngậm miệng, trong lòng thầm nói ông mới là người yêu nó nhất.

Sau khi tuyên bố trách phạt, Nam Dương liền khôi phục lại vẻ từ ái, đưa tay đỡ Khúc Thanh Mặc đứng dậy, thấy nóđối với mình phớt lờ như không, chân nhân vừa bực mình lại vui vẻ: - Ba roi này nhất định phải đánh, chẳng qua ta sẽ nói với Chỉ Lộ, không đau đâu.

Khúc Thanh Mặc biết sư phụ tuyệt không thu hồi lại trách phạt, gạt nước mắt gật đầu:

- Thật sự không đau phải không.

Nam Dương ha ha cười lớn, mắng rằng:

- Như thế nào lại thu phải tên đồ đệ khó chơi như ngươi chứ . . .

Bốn tên sư huynh, sư tỷ đi lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của Khúc Thanh Mặc nhỏ giọng an ủi, chỉ một lát sau tiểu nha đầu đã nín khó mỉm cười rồi. Nam Dương chân nhân một lần nữa mở miệng nói: - Thanh Mặc, trách phạt của vi sư chẳng qua chỉ là một chút răn đe nhỏ mà thôi. Khiến cho ta lo lắng nhất đó chính là đạo tâm của con.

Tiếp đó, ông ta cũng không đợi cho Khúc Thanh Mặc trả lời lại, liền nói tiếp: - Tư chất của con thuộc hàng nhất nhì trong đời đệ tử thứ nhất, nhưng nếu không thể chặt đứt ràng buộc phàm tình, cuối cùng cũng khó thành châu báu.

Khúc Thanh Mặc đi đến bên cạnh sư phụ, vốn còn cười hi ha muốn đến nhận sai, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Nam Dương chân nhân lập tức cả người cứng đờ. Giọng nói của Nam Dương chân nhân đột nhiên khuếch tán ra, trước đó trung chính hòa ái trong nháy mắt hóa thành cứng rắn uy nghiêm như sấm sét cuồn cuộn:

- Muốn ngộ đạo phải chặt đứt phàm tâm, muốn ngộ đạo phải xóa sạch phàm tình, Thanh Mặc, con đã hiểu chưa?

Trong lúc nói chuyện Nam Dương chân nhân từ từ bay người lên, không trung vang lên một tiếng sắc nhọn tựa như tiếng long ngâm, phi kiếm sau lưng rời khỏi vỏ ông ông chấn động, trôi nổi bên cạnh chủ nhân.

Khúc Thanh Mặc giống nhưđột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên trở nên trắng bệch không một tia huyết sắc, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn một lần nữa quỳ trên mặt đất, hoảng loạn hét lớn:

- Đồ nhi biết sai rồi, sư phụ, đồ nhi thật biết sai rồi. . .

Vừa sợ hãi hét lớn, lại oa một tiếng khóc lớn.

Đám người Lương Tân ngơ ngác đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nam Dương chân nhân căn bản là không hề bị lay động, chân nguyên lưu chuyển ngưng tụ tạo ra khí thế kinh người, ánh mắt nhưng lại tập trung trên người Khúc Thanh Thạch.

Khúc Thanh Mặc khóc lóc cơ hồ muốn nôn ra máu, nhảy lên muốn lao về phía huynh trưởng, nhưng tên sư tỷ của nó đã đưa hai tay ra ôm chặt lấy. Khúc Thanh Mặc ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát ra, nhìn về phía ca ca hét lớn:

- Chạy! Chạy mau! Sư phụ muốn giết huynh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.