Đông Binh Lang ngay cả một tiếng kêu cũng không nổi, tay chân co giật tuyệt khí bỏ mình. Sắc mặt Cao Kiện không đổi, sau khi lau sạch vết máu trên y phục liền tùy ý thu hồi thiên cương trùy vào trong tay áo. Thân hình khẽ lặng im tính toán một lúc rồi trầm giọng nói:
- Một trăm ba mươi bảy vị Thanh y kia đã rời khỏi được một thời thần rồi, nhanh chân lên một chút, hẳn là có thể đuổi kịp, trước tiên về khách sạn dẫn theo hai tên tiểu tử của ta nữa.
Vừa nói thân hình mập mạp của Cao Kiện nhanh chóng di chuyển lao về phía khách sạn.
Khi hai người trở về khách sạn thì thấy Dương Giác Thúy đang ngồi ngay ngắn đối diện với hai tên tiểu tử kia, hai mắt mở to nhìn không chớp vào quả dưa chuột.
Cao Kiện lập tức phân phó: - Xuất phát, Thỏ Kỷ Sơn.
Nói xong, hai tay hắn huy động liên tục, mấy tầm phù lập tức xuất hiện dán lên trên người hai tiểu tử Hoàng Qua và Ma Nha.
Hoàng Qua và Ma Nha đã theo Cao Kiện nhiều năm nên đã sớm hình thành thói quen và sự phối hợp ăn ý. Vừa nghe thấy Cao Kiện nói đi là lập tức động thân đi ngay, lao thằng đến góc nhà nhanh nhẹn cầm lấy bao vải đỏ. Lương Tân ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong bao vải đỏ là một cái cáng tre.
Cao Kiện cười ha hả hướng về phía Lương Tân giải thích: - Thứ này chính là bảo bối ...
Thân thể Cao Kiện cũng không vì giải thích với Lương Tân mà dừng lại, hắn khẽ động thân ngồi vững vàng lên cáng tre. Hoàng Qua và Ma Nha nâng cáng tre nhảy ra ngoài cửa sổ lao nhanh về phía trước.
Dương Giác Thúy đang cắn dưa chuột cũng nhanh nhẹn nhảy lên cổ Lương Tân, hai tay bám chặt ngồi vững vàng rồi khẽ giật tóc hắn như ra hiệu đã có thể xuất phát.
Hai tiểu oa nhi chỉ khoảng mười tuổi gánh một người mập mạp nặng hai trăm cân (200kg Tàu bằng khoảng 100kg hiện tại) vậy mà bước chân lại như bay, giống như lướt trên mặt đất vậy. Cảnh tượng như vậy thật là quá quỷ dị.
Lương Tân đi sát ngay sau bọn họ cũng không biết là nên kinh ngạc hay là nên cười khổ nữa. Còn Cao Kiện thì cười dương dương tự đắc. Ngay khi bọn họ đến gần cổng thành, đội binh sĩ thủ vệ nhìn thấy cảnh đó giống như thấy quỷ vậy. Trong lúc nhất thời tiếng hò hét loạn thành một đống. Lương Tân vội vàng lao nhanh về phía trước xuất ra mệnh bài Du Kỵ lúc này mới có thể bình yên ra khỏi thành.
Thỏ Kỷ Sơn, cách Trấn Ninh hơn trăm dặm chếch về phía Đông. Tuy là núi nhưng thực tế cũng chỉ như một ngọn đồi nho nhỏ mà thôi, có lẽ cũng chỉ cao tầm năm trượng. Hình dáng giống như một thỏ đang nằm sấp nên mới có tên như vậy.
Sau khi ra khỏi thành mấy người Lương Tân mới thật sự bộc lộ hết tốc độ của mình. Và cũng lúc này Lương Tân mới chân chính kinh ngạc nhìn Hoàng Qua và Ma Nha cáng mập mạp chạy trên đường với tốc độ không thua kém hắn chút nào. Điều này quá quỷ dị rồi.
Vẫn là Cao Kiện trông thấy vẻ mặt cổ quái của Lương Tân, cảm thấy đắc ý nên mới vội khoe khoang: - Cáng tre này không phải là vật phàm, mặt trên có phù soạn đồng thời ta cũng sử dụng phù soạn tương ứng trên người hai tiểu tử này. Hiện tại đừng tưởng hai tiểu tử này đang khiêng ta mà chính xác là cáng tre này đang mang theo hai tiểu tử này đi cùng.
Ma Nha vẫn nghiến răng nghiến lợi noí: - Nếu buông cáng tre ra huynh đệ tiểu nhân không thể nào chạy được như vậy.
Ở phía trước cáng tre Hoàng Qua vẫn không nói gì chẳng qua đầu hắn không ngừng ngẩng lên cảm nhận mùi vị trong không khí.
Lương Tân chạy một bên cùng thảo luận vấn đề quốc sư với Cao Kiện. Hai người họ không ngừng đưa ra những suy luận xoay quanh việc quốc sư sai Đông Binh Lang điều Thanh Y vệ ra ngoài thành để làm gì.
Nói đến đây Cao Kiện cười lạnh một tiếng hừ khẽ: - Ti Thiên Giam quyết tâm chuyển án tử của Khúc đại nhân thành vụ án không còn đầu mối.
Lương Tân trịnh trọng gật đầu, sự việc cũng không quá khó nghĩ, nếu một trăm ba mươi bảy danh Thanh Y vệ đã từng theo Khúc Thanh Thạch ra ngoài phá ánh đều bị giết vậy mấy năm nay Khúc Thanh Thạch ra ngoài thành làm những gì sẽ không còn người làm chứng nữa.
Hai vị Du Kỵ đều có tâm sự riêng, sắc mặt cả hai đều âm trầm, một trăm ba mươi bảy vị Thanh Y vệ kia chắc chắn là bị phái đi chịu chết. Đồng dạng với việc này sợ rằng ở Khổ Nhạn Quan cũng có không ít Thanh Y cũng bị diệt khẩu.
Lần đuổi theo này không chỉ có mục đích cứu được tính mạng Thanh Y mà còn muốn bắt được cao thủ được phái đến để diệt khẩu, từ đó dò hỏi ra nội tình tra ra rốt cục thì Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc bị quy vào tội gì và bị giải đến đâu.
Mặc kệ nói như thế nào đều phải bắt được hung thủ, cho dù Ti Thiên Giam có Long Phù nơi tay cũng không có khả năng điều động quân mã châu phủ, không hề được phép tàn sát Thanh Y, người tới nhất định là tu sĩ cao thủ do quốc sư phái xuống.
Dưới tốc độ cao nhất, mấy người Lương Tân di chuyển nhanh như tuấn mã, càng chạy Thất Cổ Tinh Hồn lưu chuyển càng nhanh. Lương Tân cảm thấy toàn thân đang có một luồng khí lực cuồn cuộn tràn đến thế nhơng hắn cũng không dám sử dụng bổn nguyên chân lực. Bổn nguyên lực khẽ động Thất Tinh hồn lập tức bắt đầu chạy loạn, thực sự quá nguy hiểm.
Khoảng cách Thỏ Kỷ Sơn càng ngày càng gần, hai vị Du Kỵ thấp giọng thương lượng vài câu, sau đó Lương Tân khẽ gật đầu lại ra sức tăng tốc độ vượt qua cáng tre. Hiện tại hắn giống như một luồng tật phong lao nhanh về phía Thỏ Kỷ Sơn.
Cao Kiện trầm giọng phân phó nói: - Ma Nha, địa thính tìm đường, chúng ta tìm một nơi bí ẩn tiềm phục.
"Thân phận Du Kỵ" của Lương Tân đã "bại lộ", thẳng thắn đến Thanh Y hội họp, Cao Kiện lại mang theo hai tiểu tử âm thầm tiếp ứng hắn.
Chân trời đã hiện lên tia sáng đầu tiên, rốt cục Thỏ Kỷ Sơn cũng hiện ra trước mắt mà Thanh Y môn cũng đang nghỉ chân ở dưới chân núi.
Lúc này người phụ trách cảnh giới Thanh Y cũng phát hiện có người cấp tốc tiếp cận lập tức lớn tiếng cảnh cáo: - Dừng lại, người đến nõi rõ ý đồ, bằng không giết không ...
Hắn nói còn chưa hết câu, quan trên dẫn đội đã vỗ một cái lên đầu hắn: - Câm miệng là người một nhà!
Vị dẫn đội này có chức vị là Thiên hộ tuy nhiên bình thường hắn hay đi theo Khúc Thanh Thạch làm việc cũng không mang theo binh lình. Ngày hôm qua lúc chạng vạng mới cùng Đông Binh Lang gặp mặt Lương Tân, Lương đại nhân với thân phận Du Kỵ cho nên hắn cũng có ấn tượng sâu sắc với Lương Tân. Vừa liếc mắt liền nhận ra Lương Tân.
Hai người kia mới nói được hai câu Lương Tân đã chạy đến trong trận Thanh Y vệ, sau khi thở ra một hơi liền hướng về phía vị Thiên Hộ kia cười gật đầu nói: - Tốt lắm tốt lắm.
Rồi sau đó Lương Tân ghé sát tai vị Thiên Hộ kia nghỏ giọng nói rằng bọn họ đang gặp hiểm địa.
Tự nhiên Thanh Y Thiên hộ tín nhiệm Du Kỵ không cần bàn cãi, nghe vậy hai mắt hắn bộc phát quang mang dữ tợn, vái Lương Tân một vái: - Cảm ơn đại nhân, ân đức của đại nhân không lời nào nói hết được, tất cả tùy ý Lương đại nhân sai đâu đánh đó, quyết không hai lời.
Nói xong hắn lập tức quay lại phía đối Thanh Y làm ra vài thủ thế.
Mấy Thanh Y vệ đang nhẹ nhàng, lười nhác nghỉ ngơi nhưng khi nhìn thấy thủ thế lập tức sắc mặt đều trở nên kinh sợ, không chút chần chừ gỡ cung tên trừ lên lưng ngựa xuống, lập tức ba đến năm người làm một tổ, nhìn như tùy ý nhưng thực tế đã nhanh chóng bày trận ngăn địch.
Mặt khác còn có bảy tám Thanh Y nhẹ giọng hét lớn dùng vải đen bịt mắt che tai toàn bộ chiến mã gom chúng đến một chỗ.
Thanh Y vệ huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ cần một thời gian ngắn đã dàn trận thành hình, biểu hiện tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng sâu trong mắt là sự cảnh giác tràn đầy.
Thiên Hộ dẫn đầu lần thứ hai mở miệng ra lệnh: - Các huynh đệ chuẩn bị cho , đại nhân còn có cái gì vài điều phân phó.
Lương Tân làm gì có điều gì dặn bảo, vừa cười vừa nói:
- Các ngươi ... Các ngươi “Đã Thank chưa hả” (keke chém gió tí mong các bác thông cảm, nhưng mà cũng rất mong các bác ấn phím Thank vừa ủng hộ cũng là vừa đánh dấu chương đã đọc ^.^)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]