Trong rừng lúc này chỉ còn lại Lương Tân và Lang Gia.
Lang Gia đưa tay ra, đưa tấm da dê mà cô ta lấy được trên vân tước trước đó đưa cho Lương Tân, lè lưỡi nói:
- Con bé áo trắng kia rất lợi hại đấy, ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi làm sao cám ơn ta đây?
Trên tấm da dê chỉ ghi ba chữ: Du kỵ giả.
Lương Tân hai tay chà xát, tấm da dê hóa thành phấn bụi, đôi mắt long lanh nhìn về phía Lang Gia:
- Nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Lang Gia thả vân tước trong tay ra, thực thoải mái ngồi trên mặt đất, bộ dáng rất chi là thích ý, cũng không tiếp tục vòng vo nữa trực tiếp nói ra thân phận của mình:
- Sư phụ ta là một trong ba kẻ đứng đầu của tà đạo, đám hôi bào thiết diện ở Đồng Xuyên đó đều là thủ hạ của sư phụ ta, không phải là người của ta.
Nói rồi hai tay bó gối, chống cằm trên đầu gối lạnh nhạt nói:
- Ngươi cũng là người tu hành chắc hẳn biết bốn chữ 'đoạn diệt phàm tình' này nhỉ.
Lương Tân gật đầu, cũng ngồi xuống, không ngờ Lang Gia đột nhiên di chuyển cả người dịch đến cùng nó sóng vai mà ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nó:
- Chuyện tình rất đơn giản, ta từ nhỏ thiên sinh lệ chất, thiên phú cực cao, sư phụ thu ta làm đồ đệ thuận tay đem cha mẹ ta 'đoạn diệt phàm tình' luôn.
- Hiện tại ta sớm đã qua Đạn Tâm cảnh, tự nhiên sẽ không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-son/2038693/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.