Từ lúc Hạ Ngung tỉnh dậy đến lúc xuất viện chỉ tốn ba tiếng.
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ định ngăn cản, nhưng không cản lại được, rơi vào đường cùng bác sĩ đành phải nhìn về phía trợ lý chạy ra chạy vào mấy ngày nay, hi vọng anh ta khuyên nhủ sếp mình coi trọng sức khỏe.
Trợ lý vui vẻ dọn dẹp đồ đạc, đưa cái vali xách tay đã được lau chùi sạch sẽ vào trong tay Hạ Ngung, xoay người nói: "Bác sĩ, đi đâu tính tiền vậy?"
Bác sĩ: "..."
Vì bác sĩ liên tục yêu cầu, cuối cùng Hạ Ngung bị ép mang theo thiết bị giám sát sức khỏe cả ngày, còn phải trả một khoản phí khám và chữa bệnh thật to, trợ lý ở một bên thấy vậy thì đau lòng không thôi, oán thầm người bên cạnh Chu Mộ Thời quả nhiên không phải người tốt.
Chuyện này quả thật là giết người cướp của, ác, đúng là ác.
Anh ta mang sắc mặt nặng nề đi ra khỏi bệnh viện, sếp ở một bên thì mặt mày rạng rỡ, quả thật không giống như là bị thương nặng còn chưa khỏe hoàn toàn, trên đường ngồi xe trở về, trợ lý thậm chí nghe thấy người đàn ông ngồi ghế sau ngâm nga bài quân ca.
Cái tay đang cầm vô lăng của anh ta run một cái, đột nhiên hối hận vì không nghe lời bác sĩ để Hạ Ngung ở bệnh viện thêm mấy ngày.
Não thật sự không bị đập hư chứ?
Cũng may sếp vẫn là sếp, rất nhanh hắn đã dùng thực lực chứng minh sự lo lắng của trợ lý là không cần thiết, sau khi quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sao-tinh-nhan/1321986/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.