Bên tai là tiếng chất lỏng rơi tí tách và tiếng không khí chuyển động trong lỗ thông gió, trong nháy mắt Chu Mộ Thời mở mắt ra tất cả âm thanh đều phai nhạt, thay vào đó là tiếng máy móc giám sát kêu to.
Có người mở cửa đi vào, đứng cạnh giường cúi đầu kiểm tra, hỏi: "Ngài có khỏe không?"
Anh mở to hai mắt, tầm nhìn mông lung dần dần trở nên rõ ràng, anh thấy rõ cách trang hoàng quen thuộc trong phòng bệnh và bác sĩ trước mặt.
Không có gạch đá vỡ vụn và bóng tối bao trùm, lòng bàn tay làm khô ráo lạnh buốt, không còn dấu vết của máu dinh dính ấm áp.
Một ly nước ấm cắm ống hút được đưa tới bên môi Chu Mộ Thời, anh uống một miếng, làm ướt cuống họng khô khan, anh dùng một tay chậm rãi chống nửa người trên dậy, tựa vào đầu giường nhìn một cái tay khác bị bó bột, anh mở miệng ho một tiếng rồi hỏi: "Gãy rồi à?"
"Đúng vậy, tình huống gãy xương không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là lành." Bác sĩ vừa nói vừa lật báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay và đẩy kính mắt: "Nhưng mà..."
Chu Mộ Thời mím môi, ngắt lời bác sĩ: "Hạ Ngung đâu?"
Bác sĩ sững sờ, nói: "Ngài ấy ở phòng bệnh bên cạnh, tạm thời còn chưa tỉnh lại."
"Bị thương ra sao?"
"Gãy ba cái xương sườn, cơ quan nội tạng bị chấn thương rất nhỏ, chảy máu hơi nhiều, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng."
"..." Chu Mộ Thời rũ mắt, nhỏ giọng nói, "Không chết thì tốt."
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sao-tinh-nhan/1321984/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.