Thẩm Mộ Thanh tan làm về nhà, nhìn thấy đứa trẻ nhà hàng xóm ngồi xổm trong sân, nhàm chán dùng que chọc chọc nghịch đất.
Thẩm Mộ Thanh nhận ra đối phương qua mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa cùng đồng phục mang tính đặc thù trêи người, cô ấy bước về phía trước, cúi người, giọng nói dịu dàng hỏi: "Bạn học Hàn?"
Hàn Tử Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, dáng vẻ như bị giật mình.
"Cô Thẩm!" Đầu ngón chân của cô dựng đứng cọ lên đất, hoảng hốt đứng dậy.
Cô không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy đối phương liền cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như bị bệnh.
"Sao em lại ngồi trước cửa thế này?" Thẩm Mộ Thanh hỏi.
"Em..." Hàn Tử Phi hắng giọng, nói, "Không mang chìa khóa ạ."
"Nếu không ngại, sang nhà tôi ngồi một lúc không?"
"... Làm phiền rồi ạ." Hàn Tử Phi đột nhiên ngẩn ra, đứng thẳng lưng, lễ phép nói.
Nếu cảnh này bị Phương Giảo nhìn thấy, có lẽ sẽ hoài nghi con gái mình bị thứ gì đó nhập vào người.
Chân mày Thẩm Mộ Thanh khẽ nhướng lên, giống như có chút ngạc nhiên.
Phương Giảo hay nói với cô ấy, cô con gái này rất không biết chừng mực, bảo cô ấy thường ngày nếu thấy cô, giúp bà ấy dạy dỗ, đây không phải là một cô gái rất nhã nhặn sao?
Cô ấy là người rất ít khi biểu hiện cảm xúc mãnh liệt, biểu cảm trên mặt luôn là sự dịu dàng nhàn nhạt, nếu không phải tầm mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sac-lam-can/2885205/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.