Trước khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi về nhà, bọn họ cùng nhau leo lên một ngọn núi nổi tiếng ở địa phương, trên đỉnh núi có một ngôi miếu rất linh thiêng, ngập tràn tiếng kinh Phật.
Thể chất của Thẩm Mộ Thanh không tốt, giữa đường đã mệt lả.
Hàn Tử Phi đeo ba-lô leo núi trên lưng, một tay cầm hai chiếc gậy leo núi, một tay nắm lấy tay Thẩm Mộ Thanh, nhìn quanh bốn phía, mặt mày vui vẻ, giơ gậy leo núi chỉ về một hướng: "Ở kia có tảng đá to, chúng ta đến đó nghỉ một lúc đi."
Thẩm Mộ Thanh cận thị nhẹ, ra ngoài không đeo kính, khẽ híp mắt lại nhìn về hướng cô vừa chỉ, thấp thoáng thấy được tảng đá kia, nhưng từ chỗ đang đứng đến được tảng đá đó, đoạn đường cũng rất dài.
Chân cô ấy đã nềm nhũn ra, thầm kêu khổ.
Cả đường lên núi, ba-lô do Hàn Tử Phi đeo, đồ đạc căn bản cũng do Hàn Tử Phi cầm, cô ấy nhẹ nhàng cũng mệt tới thở dốc, nhưng Hàn Tử Phi lại không đỏ mặt tim không đập nhanh, thật khiến người ta sinh ra một tia không cân bằng trong lòng.
Tuổi tác càng thành thục cũng sẽ biến thành một cô gái nhỏ trong tình yêu, Thẩm Mộ Thanh cô vợ dịu dàng có chồng có con ba mươi mấy tuổi, cắn lấy môi, đột nhiên làm hành động không ai ngờ tới, chọc vào cánh tay Hàn Tử Phi.
Hàn Tử Phi đau hít một hơi, không quan tâm kêu đau, lắp bắp hỏi: "Sao, sao thế?"
Phản ứng hoang mang của người yêu trẻ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sac-lam-can/2885189/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.