Mục Tuy bực bội đi ra kho phía sau vờ nhìn hàng hóa, kiếm chỗ không người ngồi thần mặt ra. Y muốn ở một mình.
Tâm trạng rối bời khiến y không khống chế được cảm xúc, đôi co những lời vô nghĩa với một tên kiêu ngạo, nhỏ mọn như Lục Hành. Thật không giống y chút nào.
Qua nửa buổi chiều, Á Linh được một nam nô thiếu niên dẫn ra kho, tới trước mặt Mục Tuy. Y lập tức đứng dậy.
- Sao lại ra đây? Không ở nhà với cậu chủ à?
- Đại đại... - Á Linh vừa nói vừa thở - cậu chủ không chịu ăn trưa. Chỉ hỏi “Mục Tuy đâu” rồi cứ ngồi trơ ra. Em và Ngô Diệu năn nỉ kiểu gì cũng không ăn thua. Cậu chủ ngồi từ sáng không động, không cho ai đụng vào, cũng không nghỉ trưa.
Mục Tuy thấy ngực nặng như đá đè. Y lập tức rảo bước ra ngoài khẽ gắt lên:
- Sao không nói sớm? Đội mũ trùm đầu lên.
- Em đã thuyết phục cậu chủ hết mọi nhẽ rồi, nói rằng anh ra ngoài một lát, tối sẽ trở về nhưng cậu chủ không phản ứng gì.
Mục Tuy tháo dây cương, nhảy lên lưng ngựa, đưa tay ra với Á Linh.
- Lên đây.
Á Linh là nô lệ, bởi vì không được cưỡi ngựa lên chạy từ Đồ gia tới đây là chạy bộ, giày đã ướt sũng vì lội tuyết rồi. Mục Tuy cáu lắm nhưng không nỡ mắng. Y đau lòng Đồ Thát, cũng thương cảm cho kiếp nô lệ bị bọn phú hào kinh miệt, không được coi như con người.
Á Linh vội vã trùm kín cả đầu, che hết mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719299/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.