Chương trước
Chương sau
Mục Tuy bực bội đi ra kho phía sau vờ nhìn hàng hóa, kiếm chỗ không người ngồi thần mặt ra. Y muốn ở một mình.
Tâm trạng rối bời khiến y không khống chế được cảm xúc, đôi co những lời vô nghĩa với một tên kiêu ngạo, nhỏ mọn như Lục Hành. Thật không giống y chút nào.
Qua nửa buổi chiều, Á Linh được một nam nô thiếu niên dẫn ra kho, tới trước mặt Mục Tuy. Y lập tức đứng dậy.
- Sao lại ra đây? Không ở nhà với cậu chủ à?
- Đại đại... - Á Linh vừa nói vừa thở - cậu chủ không chịu ăn trưa. Chỉ hỏi “Mục Tuy đâu” rồi cứ ngồi trơ ra. Em và Ngô Diệu năn nỉ kiểu gì cũng không ăn thua. Cậu chủ ngồi từ sáng không động, không cho ai đụng vào, cũng không nghỉ trưa.
Mục Tuy thấy ngực nặng như đá đè. Y lập tức rảo bước ra ngoài khẽ gắt lên:
- Sao không nói sớm? Đội mũ trùm đầu lên.
- Em đã thuyết phục cậu chủ hết mọi nhẽ rồi, nói rằng anh ra ngoài một lát, tối sẽ trở về nhưng cậu chủ không phản ứng gì.
Mục Tuy tháo dây cương, nhảy lên lưng ngựa, đưa tay ra với Á Linh.
- Lên đây.
Á Linh là nô lệ, bởi vì không được cưỡi ngựa lên chạy từ Đồ gia tới đây là chạy bộ, giày đã ướt sũng vì lội tuyết rồi. Mục Tuy cáu lắm nhưng không nỡ mắng. Y đau lòng Đồ Thát, cũng thương cảm cho kiếp nô lệ bị bọn phú hào kinh miệt, không được coi như con người.
Á Linh vội vã trùm kín cả đầu, che hết mái tóc tết của nữ nô rồi mới nắm tay Mục Tuy, trèo lên ngựa, ngồi phía sau y. Mục Tuy thúc ngựa chạy về.
Càng sốt ruột, quãng đường càng dài. Còn chưa kể từ trưa tới giờ tuyết đã rơi thêm một lớp dày, có những chỗ ngựa lội qua vô cùng chậm. Lòng y như có lửa đốt bên trong.
Chắc mấy ngày nay không thấy y tới, Đồ Thát mới bỏ cơm để thể hiện sự thất vọng. Mục Tuy muốn thật nhanh trở về, sợ rằng nhịn bữa trưa, Đồ Thát đã sớm đói bụng. Tim y nhói lên từng hồi khó chịu, tâm tình khi thì nhảy nhót khi thì lo sợ. Vui vẻ vì Đồ Thát muốn gặp y, lo sợ khi trở về nhìn thấy hắn, y không khống chế được bản thân mình, trầm mê vào đôi mắt xinh đẹp ấy.
Tuyết rơi lớn dần, về đến tiểu viện, cả Mục Tuy và Á Linh đều đã lạnh cóng và ướt sũng hết áo khoác ngoài. Mục Tuy đưa ngựa cho một nô lệ, vội vã chạy vào trong nhưng bị Á Linh níu lại.
- Đại đại phải tắm nước nóng, đổi quần áo sạch trước đã. Em sẽ bảo đầu bếp nấu bữa tối sớm. Sẽ xong ngay thôi.
- Được.
Mục Tuy đồng ý bởi vì y thấy bộ dạng tái nhợt và ướt sũng khó coi của Á Linh. Có phải hiện tại y cũng khó coi như vậy? Không thể để Đồ Thát trông thấy vẻ nhếch nhác, trắng bệch của y, không thể chạm vào hắn bằng đôi tay lạnh cóng này được. Mục Tuy trở về phòng lấy quần áo, tới nhà tắm của mình.

Hai nam nô thiếu niên đã được Á Linh phân phó đang vội vã xách nước nóng pha với nước lạnh, đổ vào bồn tắm nhỏ bằng gỗ. Mục Tuy trút hết quần áo ra, lập tức ngồi vào bồn, tháo tóc tết gội đầu. Nước nóng khiến y bình tĩnh lại rất nhiều.
Y nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo, lau khô tóc, lại nhìn mình một lượt trong gương đồng. Bởi vì vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt và cũng chẳng có thời gian tết lại, Mục Tuy cứ để xõa như vậy, chạy tới phòng Đồ Thát. Cơm canh đã được bưng lên. Ngô Diệu đang đứng bên cạnh Đồ Thát chờ.
Hắn ngồi bên cạnh bàn trà, hướng về phía cửa ra vào. Mục Tuy vừa bước vào, Đồ Thát lập tức ngẩng lên. Lông mày hắn hơi nhíu lại, đôi mắt đượm buồn pha chút bất mãn như dao găm đâm thẳng vào tim y đau nhói. Mục Tuy chậm rãi bước vào, không rời mắt khỏi Đồ Thát, ra lệnh cho Ngô Diệu:
- Ra ngoài, khép cửa lại. Gió lạnh.
Ngô Diệu mừng rỡ vội vã lui ra, khép cửa.
Cánh cửa vừa đóng lại, Mục Tuy lập tức bỏ vẻ lạnh lùng vờ vịt trên mặt xuống, mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Cậu chủ, có đói không? Ăn cơm nhé.
Đồ Thát vẫn nhìn y chằm chằm không rời.
Mục Tuy biết hắn giận, cảm thấy bối rối, tay khẽ run lên. Y từ từ xoay xe lăn của Đồ Thát về phía bàn trà, kéo gần bàn rồi lấy ghế ngồi xuống đối diện. Y múc nửa bát canh, múc một thìa đưa lên miệng Đồ Thát.
- Cậu chủ, uống canh trước đi.
Đồ Thát không mở miệng, mắt vẫn dán vào mặt Mục Tuy, khuôn mặt đẹp như tạc tượng trưng ra biểu cảm khó chịu. Mục Tuy hơi hạ thìa xuống.
- Cậu chủ, lần sau sẽ không như vậy nữa. Cậu đừng bỏ bữa, có được không?
Đồ Thát không động, không nói, mắt cũng không chớp. Mục Tuy không dám đối diện với hắn, cúi đầu, môi khẽ run lên.
- Tôi xin lỗi. Sau này đi đâu cũng sẽ xin phép, không tự ý để cậu phải chờ nữa. Làm ơn đừng như thế này… Cậu bỏ bữa sẽ hại sức khỏe.
Đồ Thát phát ra một tiếng hừ nhỏ trong cổ họng. Mục Tuy ngẩng lên nhìn, thấy hắn đã rời mắt đi chỗ khác thì múc một thìa canh đưa lên. Đồ Thát chậm rãi mở miệng uống, khuôn mặt từ từ trở lại trạng thái bình thản như pho tượng ngọc.
Mục Tuy nhẹ nhõm, khẽ thở phào hú vía. Đút canh xong, y lấy cơm bón cho hắn ăn, thong thả thuật lại những việc linh tinh mà mình đã làm mấy ngày vừa qua.
Đồ Thát ăn xong mới mở miệng ra lệnh:
- Trở về ăn tối rồi lập tức quay lại đây.
- Vâng ạ.

Mục Tuy lau miệng, rót trà cho hắn rồi gọi người vào dọn bàn.
Ra khỏi phòng, y lảo đảo tựa vào tường, cảm thấy kiệt sức. Đồ Thát nhìn y suốt bữa ăn, như mọi lần, nhưng hiện tại tâm y có quỷ nên ruột gan lộn tùng phèo cả lên, trái tim nhảy nhót căng thẳng. Hắn tức giận thật đáng sợ. Chẳng nói chẳng rằng, còn đáng sợ hơn cả hồi nhỏ y bị chủ nô đánh đập.
Mục Tuy trở về phòng ăn tối. Tôn Khánh và Cẩn Tu vào theo y. Tôn Khánh bực bội lẩm bẩm:
- Đại đại, nô lệ báo lại chuyện hồi chiều ở tiệm vải. Tên Lục Hành đó xử lý như thế nào?
- Không được đụng vào gã. – Mục Tuy nghe thấy hai chữ Lục Hành lập tức không còn tâm trạng ăn cơm.
Y vừa cầm đũa lên liền bỏ xuống, khó chịu nói:
- Lục Hành là nhân tài mà Hồng quản sự cũng phải công nhận. Đến ông ấy còn nhường gã ba phần, chúng ta nhịn như cơm sống cũng phải nhịn.
- Đại đại, họ Lục quá kiêu ngạo, coi trời bằng vung. – Cẩn Tu nóng tính hơn Tôn Khánh, lập tức to tiếng. – Để nó xúc phạm anh như vậy mà không làm gì nó lại tưởng không ai dám đụng vào nó. Lần sau có phải nó sẽ ngồi lên đầu chúng ta không? Cứ cho nó một vố đã, xem trời cao đất dày là như thế nào.
Mục Tuy chép miệng, lắc đầu.
- Không được, trừ khi cậu chủ ra lệnh loại bỏ, bằng không…
Cẩn Tu rít lên, mắt long sòng sọc.
- Cậu chủ, cậu chủ… anh vì cậu chủ mà phải chịu đựng một thằng trời ơi đất hỡi từ đâu rơi xuống sỉ nhục. Cậu chủ đã làm gì cho anh? Có phải sau này nếu cậu chủ muốn anh cũng loại bỏ bọn em?
- Câm miệng. – Mục Tuy đập tay xuống bàn, gầm lên. – Cậu chủ chẳng làm gì cho tao nhưng tao vẫn phải nghe lời, đó là sự đàn áp của giai cấp, sự nhục nhã và khụy lụy mà tầng lớp thống trị giáng lên nô lệ chúng ta. Cậu chủ còn tốt chán so với những thằng chủ trước, chúng mày bất mãn cái gì? Chúng mày là tay trái, chân phải của tao, loại bỏ đi khác nào tự chặt tay chân mình. Từ bao giờ mà lời tao nói lại trở thành cái để cho chúng mày nghị luận? Đây là mệnh lệnh, rõ chưa?
Tôn Khánh lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu. Cẩn Tu cũng quỳ nhưng mắt đỏ ngầu, miệng vẫn rít lên.
- Nhưng em chịu không nổi, nó là cái thá gì mà dám sỉ nhục anh. Hận này không trả, em sống không yên.
Mục Tuy đưa tay lên đỡ trán, thở dài bực bội.
- Ra ngoài. Đứa nào không muốn nghe lệnh tao nữa thì lập tức thu dọn hành lý, cút khỏi đây.
- Đại đại, đừng tức giận. Bọn em không dám. - Tôn Khánh dập đầu xong lập tức đứng dậy, túm tay Cẩn Tu lôi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.