Tiểu viện Lâm Quang của Đồ Lâm.
Sáng sớm, một nhóm nô tài trong viện dậy gánh nước từ giếng vào nhà bếp đổ đầy chum, ngang qua vườn hoa nhỏ, đột nhiên có người trông thấy thứ gì đó treo trên cành cây.
- Nhìn kìa, có thứ gì lủng lẳng treo trên cây to cuối vườn hoa.
- Đâu đâu, trông như…
- Ôi trời, có người treo cổ, có người treo cổ.
Một người hô hoán lên, lập tức tất cả bỏ hết thùng gánh nước, chạy ào về phía cuối vườn nhìn cho kỹ. Mặc dù khiếp sợ nhưng hơn hết thảy ai nấy đều tò mò.
Khi đám nô tài đến gần, đập vào mắt họ là một nô tì gầy gò, bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, lưng còng lại, bị treo cổ trên cây, lưỡi thè ra, toàn thân tím ngắt.
Hoảng sợ trong phút chốc, đám nô tài hô hoán lên.
- Mau, chạy đi báo với quản gia đi.
- Có người chết, có người chết…
Chỉ nửa giờ sau, Đồ Lâm quần áo chỉnh tế, tóc chưa kịp tết vội vã theo chân một quản sự chạy ra vườn hoa xem. Gã đứng bên dưới nhìn lên, thất kinh khi nhận ra nô tì kia chính là Cát Sầu, trong khi đám nô tì nô tài trong tiểu viện Lâm Quang của gã và thậm chí các quản sự đều không biết nô tì kia là ai.
Đồ Lâm tái mặt nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Cát Sầu, tròng mắt đảo như rang lạc. Gã quay sang quát một quản sự.
- Để nguyên như vậy, lập tức báo quan.
Quát xong, Đồ Lâm trở về phòng, ngồi phịch xuống ghế thần người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719297/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.