Sổ sách của thương đội đã kiểm tra xong, Mục Tuy tổng hợp hết vào một cuốn sổ chính rồi mang tới phòng của Đồ Thát để báo cáo. Y bước vào phòng, thấy Lục Hành và Đồ Thát đang ngồi hai người hai bên bàn trà, Lục Hành đọc sách cho Đồ Thát nghe. Á Linh và Hổ Liêu đứng hầu trong phòng, vị trí của Hổ Liêu nhìn thẳng vào mặt Lục Hành, không có nửa điểm sơ sẩy.
Lục Hành hôm nay mặc một bộ y phục lụa màu xanh đen, tóc lọn nhỏ một nửa đầu, nửa kia xõa ra đổ xuống vai. Khuôn mặt gã vì thế mà bớt góc cạnh, nhu hòa hơn, có thể được coi là thanh tú.
Mục Tuy cảm thấy mắt ngưa ngứa, y gật đầu chào.
- Cậu chủ, Lục quản sự, hôm nay lại tới sao?
Lục Hành ngước lên, mỉm cười tỏ vẻ lịch sự.
- Đương nhiên phải tới rồi. Mục quản sự bận trăm công nghìn việc như vậy, tôi tới nói chuyện với cậu chủ cho cậu ấy đỡ buồn thôi. Không được ư?
- Tấm lòng của Lục quản sự thật mênh mông, Mục Tuy không dám có ý kiến.
Y đặt sổ xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đồ Thát. Á Linh lập tức đi tới rót trà. Mục Tuy hỏi Lục hành:
- Lục quản sự sau khi trở về thì ở nhà nghỉ ngơi sao?
Rảnh rỗi như thế tức là không làm gì rồi, ngày ngày tới dính lấy Đồ Thát. Hổ Liêu và Á Linh báo cáo lại rằng ánh mắt Lục Hành nhìn Đồ Thát mỗi ngày một khác. Vừa luyến tiếc, vừa vui mừng. Hừ. Luyến tiếc một tài năng, vui mừng vì pho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719294/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.